Chương trước
Chương sau
Xin lỗi nha Dung lão sư anh là một người tốt.

Một tháng sau tết dương, thông cáo có thể đẩy Dung Tự đều đẩy cả.

Dẹp đường hồi phủ, Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch còn tưởng con mình sập phòng lui giới rồi.

Dung Tự giải thích lần thứ 108: “Con không lui giới không sập phòng không thất nghiệp, chỉ là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian thôi.” 

    

Mặc kệ Dung Tự có giải thích thế nào thì Ngụy Lễ Chi cũng lén lên mạng tra. 

[Dung Tự Sập phòng] [Dung Tự Phốt]

Dung Tự lười giải thích thêm. 

Hắn thong dong gửi tin cho máy yểm trợ, định nghe ngóng xem trạng thái của Lộ Thức Thanh thế nào rồi.

Trình Yểm Trợ nói: [Hình như sốt rồi.]

Dung Tự bật dậy ngồi thẳng người. 

[Tu: Sao lại sốt? Đi bệnh viện chưa? Thuốc chưa? Ai ở cùng em ấy?]

[Trình Bát Chiêu: Không sao không sao, kiểu đang quay phim thì tự dưng mặt đỏ ké. Đạo diễn Giang nói chắc bị cóng nên kêu cậu ấy nghỉ ngơi một chút. Cái đạo quan ở đây đúng là lọt gió, Lộ lão sư mặc có đạo bào à, nhìn thôi đã thấy lạnh rồi.]

Dung Tự: “...” 

Hắn thấy hơi áy náy. 

Da mặt Lộ Thức Thanh mỏng, loại chuyện như đỏ mặt ở phim trường sẽ thấy xấu hổ chết được, tám phần mười đã hận chết hắn luôn rồi. 

Dung Tự thử nhắn tin cho Lộ Thức Thanh.

[Tu: Thức Thanh, em ổn không?]

[Tin nhắn đã gửi nhưng đối phương từ chối nhận]

Dung Tự: “… …”

Block rồi à?!

    

Lộ Thức Thanh dùng hết sức khống chế mới miễn cưỡng nhịn được không “xóa liên lạc” của Dung Tự. Ngày lạnh thế này cậu còn phải rửa mặt bằng nước lạnh thì nhiệt ý mới dần lui đi. 

    

Còn may không NG ngay cảnh đầu tiên, bằng không Lộ Thức Thanh đã chẳng còn mặt mũi đâu mà quay tiếp. 

Châu Phó đi tới đưa khăn giấy cho cậu, lo lắng hỏi: “Thật sự không sao chứ?” 

Nửa đầu năm ngoái Lộ Thức Thanh xui tận mạng, cứ tới bệnh viện suốt, sắp thành khách VIP luôn rồi. Mãi mới tạm dừng được nửa năm, chả nhẽ lại bệnh nữa?

“Không sao.” Lộ Thức Thanh lắc đầu. 

    

Đang nói thì di động của cậu chợt vang lên, hiển thị cuộc gọi tới là Dung Tự.

Châu Phó vô thức nhìn Lộ Thức Thanh.

Dù đã từ chối để Dung Tự theo đuổi mình song bộ lọc idol hãy còn đó, cứ có tin nhắn là cậu sẽ trả lời, càng không cần nói tới cuộc gọi. 

    

Nhưng lần này Lộ Thức Thanh liếc nhìn rồi nhét điện thoại cho Châu Phó, sau đó thì cắm đầu chạy.

Châu Phó ngờ vực, anh tiện tay nhấn nghe.

Thái độ nhận sai của Dung Tự thành khẩn vô cùng, không chờ đối phương lên tiếng hắn đã dịu dàng dỗ dành: “Thức Thanh đừng giận mà, hay em mắng tôi một trận đi.” 

“...” Châu Phó u ám gọi, “Dung lão sư.”

Dung lão sư: “...” 

    

Ban nãy Dung Tự bóp giọng giờ giọng nói lại thay đổi chỉ trong tích tắc, nghiêm túc quy củ khiến cho vẻ lạnh nhạt hiện rõ.

“Anh Châu à, Thức Thanh đâu rồi?”

“Quay phim rồi.” Châu Phó có dùng gót chân nghĩ thì cũng biết phản ứng khác lạ của Lộ Thức Thanh là do Dung Tự gây ra. Cơ mà Châu sư Phó không giận dữ thẳng thừng như cái lần say mèm trước đó mà duy trì nụ cười mỉm của tên nô lệ tư bản, anh ta khách sáo nói: “Dung lão sư có gì thì nói với tôi là được, đợi lát diễn xong tôi sẽ nói lại với Thức Thanh cho.” 

Dung Tự “à” lên: “Vậy có thể vào wechat Thức Thanh bỏ block em được không?”

Châu Phó vui lắm. 

Rốt cuộc Dung Tự đã nói gì mà Lộ Thức Thanh tốt tính thế cũng block hắn luôn rồi.

Châu Phó cười trên nỗi đau của kẻ khác nhưng vẫn vờ vịt làm ra vẻ khó xử: “Ngại quá Dung lão sư, tôi không tiện táy máy di động Thức Thanh lắm.”

Dung Tự: “Vậy nhờ anh nói với Thức Thanh, cứ nói tối em sẽ tới, đích thân đền tội với em ấy.”

Châu Phó dại người: “Khoan đã, cậu…”

Tút tút.

Dung Tự cúp máy.

Châu Phó: “...”

Beep!

Châu Phó chưa bao giờ gặp kẻ nào có da mặt dày đến thế, đầu kêu ong ong luôn rồi.

Bằng vào cái nết lì lợm dây dưa của Dung Tự, tin chắc không bao lâu nữa là Lộ Thức Thanh sẽ buông vũ khí đầu hàng.

Sau khi Lộ Thức Thanh điều chỉnh lại trạng thái thì nhanh chóng nhập diễn, sau đó không còn cảnh NG tùy tiện nữa. 

Châu Phó lo cậu bị ảnh hưởng nên phải đến sau khi ăn tối xong anh ta mới lo ngay ngáy kể lại chuyện Dung Tự sắp đến cho Lộ Thức Thanh. 

Lộ Thức Thanh suýt đã bị sặc canh, cậu không dám tin: “Hở? Hôm nay á?” 

“Ừm.” Châu Phó đưa khăn giấy cho cậu, “Anh đã bảo tới Xuyên Thành thì hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách tiếp cận cậu mà. Nói là muốn đích thân xin lỗi đền tội với cậu.”

Không dễ gì Lộ Thức Thanh mới được lần tức giận, dùng tới chức năng block, ai mà ngờ lại câu Dung Tự tới đây mất rồi.

Cậu hốt hoảng tới mức cuống cuồng bỏ block Dung Tự, gõ chữ cạch cạch.

[Cyan: Anh đừng tới đây.]

[Cyan: Dù anh có tới em cũng không gặp đâu!]

Dung Tự không trả lời.

Lộ Thức Thanh ngày càng thấy thấp thỏm. 

Dung Tự im im thì chắc chắn là đang giở trò.

Lơ đễnh ăn xong bữa tối, Lộ Thức Thanh với Châu Phó cùng về khách sạn, định bụng ngủ sớm. Dù Dung Tự có tới tìm cũng đâu biết mình ở…

Cửa phòng khách sạn mở ra. 

Dung Tự lười nhác ngồi bắt chéo chân trên sô pha trong phòng khách uống nước ngọt. Kế bên hắn là Trình Nhất Chiêu đang đổi kênh trên TV, thấy Lộ Thức Thanh với Châu Phó về thì vui vẻ vẫy tay chào.

“Lộ lão sư diễn xong rồi nè… Cậu coi coi ai tới nè?”

Dung Tự cười tít mắt, giơ tay chào: “Thức Thanh, anh Châu, chào buổi tối nha.”.

Lộ Thức Thanh, Châu Phó: “...” 

Phòng ngày phòng đêm quên không phòng tên nhãi phản bội Trình Nhất Chiêu.

Châu Phó cười giả trân. 

Vừa trông thấy Dung Tự là Lộ Thức Thanh lại nhớ tới mấy lời hắn nói lúc sáng, tai lại có xu hướng đỏ lên. Cậu cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh rồi vọt tới kéo tay Dung Tự chạy vào phòng. 

“Anh, anh tới đây!”

Dung Tự chạy theo cậu, rất phối hợp.

Trình Nhất Chiêu với Châu Phó đưa mắt nhìn nhau.

Ham muốn chở che của Châu Phó lại tái phát, anh ta chạy ngay tới, dán tai vào khe cửa nghe xem rốt cuộc hai người kia nói cái gì.

    

Trình Nhất Chiêu do dự, cu cậu không muốn làm kẻ lạc loài nên cũng nhảy qua đó nghe.

Đóng cửa lại, buông tay Dung Tự ra, Lộ Thức Thanh đè giọng thật thấp, còn cụp mắt không dám nhìn Dung Tự nữa.

“Không… không phải anh đang ở Yến Thành à?”

“Không có.” Dung Tự vuốt ve cổ tay, lần này hắn không pha trò như trước nữa mà lại rất nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: “Còn đang giận à? Xin lỗi.” 

Online thì Lộ Thức Thanh tức anh ách phải block người ta nhưng vừa gặp mặt thì sức chiến đấu của cậu giảm mạnh hết 99.99%. 

Lộ Thức Thanh cúi đầu, lúng túng không nói năng gì cả. 

Dung Tự đi tới nửa bước, hắn nhẹ nhàng chậm rãi nắm lấy bàn tay của Lộ Thức Thanh áp lên ngực mình, cười khẽ mà đề nghị: “Hay đánh tôi cho hả giận đi, tôi tuyệt không phản kháng.”

Lộ Thức Thanh còn chẳng nặng lời được thì sao đánh được ai.

    

Cổ tay cậu bị nắm giữ vậy, một luồng hơi nóng men theo xương cốt ùa đến tim, con tim nện thình thịch mãi chẳng dừng. Lộ Thức Thanh muốn Dung Tự thôi bày trò nữa, chỉ có thể nói: “Hết giận rồi.” 

Cậu nói xong thì định rút tay lại nhưng Dung Tự vẫn giữ chặt lấy, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu không rời mang theo tình cảm sâu đậm làm Lộ Thức Thanh bất giác thấy sợ.

“Vậy chúng ta nói chuyện có được không?”

Từ cái lần từ chối Dung Tự theo đuổi tới nay đã trôi qua nửa tháng hơn, Dung Tự vẫn luôn dung túng cho sự né tránh gắn bó của Lộ Thức Thanh. Đâu chỉ có thế, hắn còn rất phối hợp giữ gìn khoảng cách không gần chẳng xa, không để cơ chế tự bảo vệ của Lộ Thức Thanh phát tác.

Đến tận lúc này…

Rốt cuộc Dung Tự cũng không muốn duy trì mối quan hệ kẻ lùi người tiến, lôi lôi kéo kéo như vậy với Lộ Thức Thanh nữa. 

Lộ Thức Thanh tái mặt, không biết cậu nghĩ tới gì mà con ngươi co thít lại, cậu muốn chối từ theo bản năng, bờ môi đã run run: “Không… không muốn nói, em phải đi đi tắm rồi đi ngủ.” 

Không thể nói. 

Nếu nói rõ chuyện này thì cũng chẳng có gì ngoài hai kết quả. 

Một là mình đồng ý với Dung Tự, hai người sẽ bắt đầu bước giai đoạn yêu đương nồng cháy rồi xuất hiện mâu thuẫn, sau đó là chia tay như một điều tất yếu. 

Hai là Dung Tự cũng sẽ chẳng còn ôm chút hi vọng nào với cậu nữa, buông tay triệt để.

    

Mà cậu lại chẳng muốn kết quả nào cả.

Lộ Thức Thanh muốn có sự yêu thương chở che từng li từng tí của Dung Tự lại không muốn phải chịu trách nhiệm với phần tình cảm này của hắn.

Cậu sợ hãi, cả người run lên, vào ngay tích tắc đó, cậu thấy căm ghét mình đến cùng cực.

Nếu Dung Tự biết mình ích kỷ vụ lợi như vậy…

Không đúng, Dung Tự thông minh tới vậy, chắc chắn hắn đã biết từ lâu rồi.

Hắn không muốn cứ bị treo như vậy nên mới đến tìm mình nói cho rõ. 

Cũng phải. 

Có thể nói chuyện.

Để Dung Tự biết mình ti tiện sớm một chút, với hắn hay với mình đều là chuyện tốt.

Lộ Thức Thanh gói ghém lại cảm xúc của mình, cố gắng khống chế bàn tay đang phát run: “Ừ, được.” 

    

Dù Dung Tự có nói gì cậu cũng sẽ giữ cho cảm xúc thật ổn định.

Câu đầu tiên mà Dung Tự nói: “Thức Thanh, tôi cẩn thận thống kê lại thì tám phần mười là tôi thấy sắc dậy lòng với em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh bị câu này đâm vào cháy hết cả CPU.

Gì, gì đó?

Thấy sắc dậy lòng? 

Lộ Thức Thanh không ổn được rồi!

Dung Tự đâu chịu ra bài theo lẽ thường, quăng trái lựu đạn ra xong thì hắn bắt đầu nói thong thả: “Khi đó em nói giúp cho tôi thì tôi đang nghĩ sao lại có người đẹp tới vậy, sao trước đó mình lại không phát hiện ra chứ? Về sau lại thấy em sắm vai kiếm linh ở đoàn “Cửu Trùng truyện”, suýt nữa tôi đã nhét ly nước vào trong mũi…” 

    

Lộ Thức Thanh: “...” 

Hết thảy những ghét bỏ chính mình của Lộ Thức Thanh tiêu tán ngay trong khoảnh khắc đó. 

Cậu ngơ ngác nhìn Dung Tự, cứ cảm thấy hình như hắn đắng kể chuyện nghìn lẻ một đêm. 

Dung Tự không tránh né, hắn nhìn vào mắt cậu: “Tôi thích em, vậy nên tôi sẽ lo được lo mất, bức thiết muốn “có được” nhưng em thì không nhất định sẽ cho tôi.”

Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn Dung Tự, cậu cố gắng suy nghĩ mãi nhưng có vẻ đầu óc mình đã ngừng hoạt động, cậu không biết hắn đang diễn đạt cái gì nữa, có hơi sốt ruột rồi.

“Em… em nghe không hiểu.” 

“Tôi muốn nói là em không cần phải lo nghĩ có nên cho tôi một đáp án hay không.” Dung Tự cười khẽ, hắn nắm lấy tay Lộ Thức Thanh, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cậu, dịu dàng nói, “Nếu em cảm thấy ở bên tôi làm em không thoải mái thì em có thể từ chối tôi.” 

Lộ Thức Thanh khó nhọc nuốt xuống: “Từ chối thẳng luôn  à?”

Dung Tự gật đầu: “Ừ, em cứ nói “xin lỗi nha Dung lão sư, anh là một người tốt”, phát thẻ người tốt có biết không?” 

Lộ Thức Thanh lúng túng học theo: “Xin lỗi nha Dung lão sư, anh… Ối.”

Dung Tự chặn miệng cậu lại, ngoài cười trong không cười: “Không kêu em từ chối tôi ngay lúc này.” 

Lộ Thức Thanh đỏ bừng hốc mắt mà nhìn hắn. 

Dung Tự buông cậu ra, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ cần em cho tôi cơ hội, nếu tôi có bất kỳ cử chỉ nào làm em thấy không thoải mái thì em cứ phát thẻ người tốt cho tôi, lúc đó tôi sẽ lui về vị trí bạn bè. Có được không?”

Lộ Thức Thanh ngẩn ra, cậu nói nhỏ: “Còn có thể lùi về vị trí bạn bè sao?”

    

“Có thể chứ.” Dung Tự dỗ dành, “Em đẹp như vậy, tính tình lại tốt, tôi cũng rất thích kỹ năng diễn xuất của em, dù theo đuổi có thất bại thì tôi cũng không muốn thành người xa lạ với em.”

Nỗi lo sau cùng của Lộ Thức Thanh cũng được Dung Tự trấn an như thể tảng đá to vẫn luôn treo lơ lửng trong lòng mình rốt cuộc cũng đã nặng nề rơi xuống, khuôn mặt cậu đã chẳng còn vẻ buồn khổ bế tắc như vừa nãy nữa.

“Ừ!”

Dung Tự nhếch môi: “Vậy Lộ lão sư đã đồng ý để tôi theo đuổi em rồi sao?”

Lộ Thức Thanh có hơi ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng, đúng vậy.”

    

Cậu cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ thử thôi… không, không có gì đáng sợ hết.

Con tim lửng lơ của Dung Tự cuối cùng cũng đã có thể an tâm nhưng ngoài mặt hắn cũng không tỏ rõ vẻ lo được lo mất, chỉ cười híp mắt nói: “Vậy bỏ block tôi đi.” 

Lộ Thức Thanh đỏ cả mang tai: “Bỏ, bỏ rồi.”

Dung Tự thấy cậu còn chưa tẩy trang mới biết tiến biết lùi có chừng mực mà nói: “Em thay quần áo trước hồi tẩy trang đi, tôi ra ngoài chờ em.”

Lộ Thức Thanh: “Ừa ừa.” 

Dung Tự rời khỏi phòng cậu.

Châu Phó đang pha rượu ở quầy bar, định bụng không say không về, thấy Dung Tự đi ra thì u ám bảo: “Chúc mừng nha.”

Dung Tự gật đầu nho nhã lịch sự: “Mượn lời tốt lành của anh Châu.”

Ban nãy Trình Nhất Chiêu không nghe được bao nhiêu, song thấy Châu Phó cũng đã “chúc mừng” rồi mới cả kinh hỏi: “Cuối cùng Lộ lão sư cũng đồng ý rồi sao?” 

    

Dung Tự rụt rè gật đầu: “Đúng vậy.”

Người có lòng sẽ thành công.

“Tốt quá rồi.” Rốt cuộc Trình Nhất Chiêu không còn phải gánh áp lực “phản bội Lộ lão sư” làm người yểm trợ nữa, trở thành người thứ ba thở phào. Cu cậu kích động: “Chúc hai người trăm năm hòa hảo!”

Lộ Thức Thanh lạnh lùng trong trẻo như vậy thật xứng đôi với Dung Tự. 

Ship hoy!

Dung Tự nhướng mày: “Hai tôi còn chưa ở bên nhau.”

    

Nụ cười của Trình Nhất Chiêu đông lại: “Hả? Vậy Lộ lão sư đồng ý với anh cái gì?” 

“Em ấy đồng ý cho tôi theo đuổi.”

Trình Nhất Chiêu: “...?”

Theo đuổi người ta mà còn phải được đồng ý mới theo á?

Mấy tay trùm đều thích “chơi” như vậy á?  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.