Sáng ngày hai lăm, trời xanh mây trắng nắng đẹp.
Sáng sớm, Thời Nghi bị tiếng động ngoài cửa đánh thức từ mộng đẹp, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận, hùng hổ xông ra ngoài. Cô phải xem xem rốt cuộc là ai lại muốn phá tan giấc ngủ của mình. Hì hục đi ra cửa, mở cửa... thoáng thấy dấp dáng cao ráo của một nam nhân, người này vận y phục màu lam sáng lạng, hoa văn tinh xảo kiêu kỳ, mái tóc đen như mực phiêu diêu trong gió.
- Bát Vương Gia!? Mới sáng sớm ngài tìm ta...
Chưa nói dứt câu đã nghe Tử Lâm vui vẻ hồi đáp:
- Đương nhiên là có việc mới đến tìm cô rồi. Sửa soạn mau lên, ta đưa cô đến một nơi.
- Đi đâu?
- Đến rồi sẽ biết.
Nói xong chàng liền đẩy cô vào trong khán phòng. Đối với nữ nhi, sáng ra đã chạy đến khuê phòng của người ta, tự ý đi vào trong là hành động phi lễ nhưng đối với Thời Nghi chỉ là việc con con, dẫu sao mấy nghi lễ rườm rà kia cô không mấy để tâm. Còn suýt chút nữa quên mình là nữ nhi, đâu rảnh nghĩ đến mấy cái gọi là "thanh danh'' này kia.
Thấy Tử Lâm có vẻ vội vàng, Thời Nghi vừa nghi hoặc lại vừa bực dọc. Nghi hoặc vì không hiểu vị vương gia này muốn bày trò gì, bực dọc vì mới sáng ra đã bị làm phiền. Còn Tử Lâm, nói đến vì sao lại phải vội vàng thế ư? Cái này cũng phải nhờ An Vương điện hạ. Sáng sớm đến phủ đã bị người ta chặn đứng ngoài cửa, chàng không cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621587/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.