Dưới ánh nến của Thanh Thúy Lâu, Mộ Dung Khanh cùng với Tể Tướng uy quyền nhất của Bạch Li quốc đang bàn chính sự. Mộ Dung Khanh nâng lấy chén trà, lịch thiệp mời:
- Tề đại nhân, bản Thế Tử kính người một ly! Mong cho đại sự của cáo thành!
Tể Tướng từ tốn nâng ly, đáp:
- Được như vậy thì còn gì bằng!
Hai người cùng nâng chén, rượu ngon vàng họng mùi thật thơm nồng, mang theo dư vị của bách thảo thơm ngát làm người ta mê mẩn. Nhìn qua mới thấy, Tề Gia Thụy là một nam nhân trung niên, dáng người gầy gò, hai mắt sáng quắc, mâu quang thấu trời. Phảng phất như có một sự âm hiểm khó đoán, lại có một sự dè chừng đúng mực.. Con người này suy trước tính sau, từng đường đi nước bước đều rất là cẩn trọng.
- Quân ta ở Lạc Dương ngày đêm đúc rèn vũ khí, chiêu mộ nhân tài, bao năm nay vẫn không ngừng nỗ lực. Cũng đã đến lúc xuất trận rồi.... Thế Tử thấy thế nào?
Mộ Dung Khanh ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thành chén sứ màu ngọc thạch đắt giá, vuốt ve hết sức yêu chiều, cười nhạt đáp:
- Không vội! Người đời có câu " Dục tốc bất đạt ". Đã đi đến nước này không thể khinh suất. Tạo phản là chuyện lớn, hà có thể để những kẻ nhát gan đảm đương? Nếu đại nhân sợ... vậy thì cũng có thể nói với ta một tiếng. Bổn Thế Tử tuyệt đối sẽ không làm khó ngài.
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn sang phía Tề Tể Tướng, chỉ thấy gương mặt ông ta vẫn rất lãnh đạm phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621586/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.