Quá trưa, Thời Nghi mới vươn vai tỉnh giấc. Tờ mờ định mở mắt,cô phát hiện có một ánh mắt nào đó đang chăm chú nhìn mình. Thời Nghi giật mình choàng tỉnh, ngả người về sau như đang muốn né tránh ánh mắt đấy. Khôi phục ý thức, cô gắt gỏng buông ra một câu:
- Bát... Bát Vương Gia, ngài nhìn ta như vậy để làm gì?
Tử Lâm tay phải chống cằm, tay trái dựa vào thành bàn, dáng vẻ hết sức tuấn mỹ ôn hòa nói:
- Thái Bình công chúa ngủ trông cũng... ra giáng một nữ nhi đấy nha!
Thay âm nhẹ nhàng như là hoa rơi trên đất, từng lời từng lời đều rất tao nhã và dịu dàng. Không biết là khen hay là chê, là thật lòng hay có ý châm chọc.
- Ta vốn là nữ nhi rồi. A...nói như vậy là bình thường ta không phải nữ nhi?
- Cô ấy à? Nào giống một nữ nhi. Cung quy lễ nghĩa đều bị cô vứt sang một bên.
Thời Nghi nghe vậy cười, hào sảng nói:
- Chịu thôi, " cha mẹ sinh con, trời sinh tính " nha. Ta vốn như vậy, cũng sẽ không thay đổi. Đối với ánh nhìn của người khác, bổn công chúa vốn là không quan tâm. Hơn nữa... ai dám dị nghị về bổn công chúa cơ chứ.
Nói xong liền đắc chí cười lớn, bộ dáng là không quan tâm, cho dù là cả thiên hạ này sụp xuống, cô vẫn sững sững hiên ngang đứng trước, giang hai tay ôm lấy thiên địa, ngắm nhìn núi sông. Mọi sự đều không thể ảnh hưởng tới vị công chúa cao cao tại thượng đang đứng đấy.
- Có thể nói những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621588/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.