Nàng không hiểu tại sao Luis lại bắt nàng trở về, rõ ràng hắn không thiếu đồ ăn mà.
Bạch Mộc kìm nén sự nghi ngờ cùng sự chua xót không rõ vì sao này đi sau lưng hắn, những lúc nàng hơi dừng lại một chút là sợi xích sắt sẽ kéo mạnh ép nàng phải dựa vào người hắn.
Bọn họ đi đến một cánh cửa quen thuộc.
Đây là phòng ngủ của Luis.
Nàng nhìn đồ đạc quen thuộc trong phòng, hơi mù mờ.
Hắn đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay nàng ép nàng đối diện với ánh mắt của mình, đôi mắt đỏ tươi ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nhỏ nào.
Bạch Mộc chớp chớp mắt nghiêng người về phía trước, giọng điệu mang theo ý thỏa hiệp: “Em sẽ không đi nữa đâu.”
Đến cuối cùng nàng vẫn không tìm được cách để về nhà của mình, bây giờ hắn đồng ý cho nàng chỗ ở cung cấp đồ ăn cho nàng cũng được, hay là coi nàng thành đồ ăn cũng không sao cả, hoặc là xem nàng thành công cụ để chữa bệnh đi chăng nữa thì tất cả đều được hết …
Nghĩ như thế, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào vùng ngực và vùng bụng của Luis.
Cơ thể kia bị vải dệt khéo léo bao bọc lấy, căn bản không thể nhìn thấy miệng vết thương đang hồi phục như thế nào. Nàng thử vươn tay ra dò xét, muốn chạm vào khối cơ bắp rắn chắc kia, nhưng bàn tay vừa đưa ra giữa không trung đã bị hắn nắm lại.
Luis nhướng mày, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-can-em-ma/3122213/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.