Bạch Mộc chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ có khả năng tỉnh dậy, lúc nàng tỉnh dậy trong cổ quan tài cắm đầy hoa hồng thì đã là đêm trăng non rồi.
Nàng có thể nghe thấy rõ tiếng gió và tiếng nước chảy ở phía xa xa kia, có thể nhìn rõ ánh nến đang lập lòe trong góc phòng, cảm giác năm giác quan được phóng đại quả thực rất mới lạ, điều này khiến nàng chợt nghĩ đến một tác phẩm văn học về ma cà rồng mà nàng đã từng đọc qua.
Người con gái mặc một chiếc váy màu trắng thuần bước ra khỏi cổ quan tài, đại khái là lâu rồi không di chuyển nên đôi chân của nàng mềm nhũn không chống đỡ nổi, ngay lúc sắp ngã xuống thì được người nào đó ôm vào lòng.
Nàng giống như đứa trẻ nhỏ vậy, yếu ớt dựa vào người hắn.
Lòng bàn tay to ấy nhẹ nhàng trượt trên lưng nàng, tựa như muốn vỗ về nàng vậy. Bạch Mộc chậm chạp cất tiếng: “Luis.”
Cũng không đợi hắn đáp lại, nàng không chịu nổi vội vàng dựa sát vào người hắn, dán sát lại gần hít hít mùi hương trên cổ của hắn.
Trên người Luis dường như có một mùi hương rất kì lạ, hương thơm như có như không quyến rũ lấy nàng, khiến cho nàng gần như không thể rời xa hắn, cứ muốn dựa gần hơn một chút, và muốn cẩn thận…Thưởng thức?
Nàng không kìm được hé môi, cắn cắn liếm liếm làn da ấy bằng răng nanh của mình.
Luis hơi ngẩng đầu lên để tiện cho nàng hành động.
Đợi đến lúc Bạch Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-can-em-ma/3122212/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.