Sau khi Hàn Nhất Nhất rời khỏi phòng giám đốc, vẻ mặt không vui ngồi tại chỗ ngồi. Mang theo tâm tình không vui vẻ, đồng nghiệp thấy vậy cũng không giám quấy rầy.
Tan làm, Hàn Nhất Nhất chờ đợi xe Kim Dạ đến đón. Gần 15 phút vẫn chưa thấy người, Hàn Nhất Nhất tâm trạng đã không vui bây giờ đã tuột dốc không phanh.
Đang dự tính đi bộ về thì có chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, Lãnh Binh nhìn Hàn Nhất Nhất nói.
" Lên xe đi, tôi chở em về."
Hàn Nhất Nhất vẫn nhớ lại sự kiện hồi chiều, cô không vui nhíu mày từ chối.
" Xin lỗi, tôi đang đợi người."
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến, Hàn Nhất Nhất thấy xe Kim Dạ thì tiến về phía hắn. Mở cửa xe ra rồi ngồi xuống, sau đó Kim Dạ tự nhiên đi ngang qua xe Lãnh Binh.
Trong xe, Kim Dạ vẫn nhìn về phía trước nhưng vẫn thắc mắc hỏi.
" Anh ta nói gì khiến em không vui sao ?"
Từ lúc bước lên xe, tâm trạng Hàn Nhất Nhất không tốt rất nhanh Kim Dạ phát hiện được nên hỏi câu nói kia.
Hàn Nhất Nhất kiềm chế lửa giận từ chiều đến giờ, bình thản đáp :
" Không có gì , chút chuyện nhỏ thôi ."
Nghe cô trả lời, Kim Dạ cũng không nói gì thêm tập trung hơn lái xe về nhà. Nếu cô không muốn nói thì thôi, hắn cũng không cần ép cô làm gì.
Ở một chỗ nào đó, trong một quán bar được gọi là nơi ăn chơi của những cậu ấm cô chiêu. Âu Dương Tề Minh đang bị Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-anh-chiu-khong-noi/1719529/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.