"Tôi thấy tiểu tử cậu mới có bệnh! Thiếu dạy dỗ! Đây là đội cảnh sát hình sự! Không phải nơi để cậu tự ý làm bậy!" 
Hà Hạo chính là kiểu người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, sau khi bị Dư Phiên dạy dỗ, ngay lập tức thành thành thật thật. 
Dư Phiên đi đến bàn làm việc lấy tờ đơn vừa in, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với chú, con gái cuả chú, Hà Thanh Miên thật sự đã qua đời, thi thể của cô ấy được tìm thấy ở hồ tình nhân của Lăng đại. Cụ thể nguyên nhân phải đợi khám nghiệm tử thi, đây là tờ đơn đồng ý cho khám nghiệm thi thể, hy vọng chú sẽ ký nó." 
Dư Phiên thật sự một chút cũng không muốn tiếp xúc với gia đình này, chỉ muốn cầm tờ giấy xác nhận, nhanh chóng đưa cho pháp y Vạn, nhiệm vụ của cậu coi như là hoàn thành, nhưng gia định này cứ muốn dây dưa! 
Hà Hào đặt điện thoại xuống, giọng run run: "Mẹ, chị con... chị ấy..." 
Hà Hạo giật lấy tờ thông báo khám nghiệm tử thi, có lẽ là bi thương quá độ, cậu đem tờ giấy vo tròn, ôm đầu khóc rống. 
Dư Phiên cho rằng bọn họ mất đi con gái, khó kiềm chế mà buồn giận, nhìn cảnh tượng một nhà rơi lệ, cậu cũng sẽ dốc hết sức khuyên nhủ an ủi họ. 
"Đồng chí... cảnh sát..." Hà Cát lấy tay áo lao nước mắt, trong ánh mắt bắn ra một tia khôn khéo, dò xét hỏi: "Con gái tôi chết như thế nào?" 
"Bác trai bác gái, cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-vo-mien-duc-vong-khong-ngu/2504482/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.