"Tống Thư, thư trong thư sinh." 
"Không tồi." Phó Diễm gật đầu: "Cái tên này rất đặc biệt." 
"Vậy... cảnh sát... chúng tôi có thể đi rồi chứ....?" 
Phó Diễm đột nhiên thay đổi gương mặt hiền lành: "Bạn học Tống mau đi đi, đừng để chậm trễ việc học." 
"Bái bai." 
Phó Diễm thà không thay đổi sắc mặt, chứ hắn mà đổi thì Tống Thư còn thấy bối rối hơn, cuối cùng cậu bị bạn gái kéo đi. 
Phó Diễm thấy họ rời đi, liền quay trở lại bộ mặt lúc nãy. 
"Cá phi lê!" 
"Tới đây! Phó đội có gì chỉ thị?" 
"Đôi bạn trẻ tìm thấy thi thể vừa rồi, nam tên Tống Thư. Trong vòng ba phút, tôi muốn tất cả thông tin của cậu ấy." 
"Ba phút!" Dư Phiên kêu thất thanh: "Phó đội...." 
Phó Diễm hạ lệnh xong thì đi về hướng xe cảnh sát, Dư Phiên đi theo phía sau "năn nỉ" 
Phó Diễm nhìn xuống đồng hồ, lạnh lùng nói: "Một phút đã trôi qua..." 
Dư Phiên nghiến răng: "Tôi đi làm ngay lập tức!" 
"Trừ những người đang tìm kiếm quanh hồ, mấy người còn lại, thu đội!' 
Trên đường trở về, Phó Diễm đang suy nghĩ đến việc gọi cho đồng sự Lâm Linh Linh bên tổ tin tức, nhưng chỉ trong vài phút, tất cả thông tin cá nhân của Tống Thư đều được gửi đến máy tính bảng của Phó Diễm. 
Phó Diễm đang lái xe không tiện nhìn, Dư Phiên đọc cho anh nghe. 
"Tống Thư, nam, sinh năm 1995, diện mạo bình thường..." 
Phó Diễm phanh gấp, Dư Phiên suýt chút nữa đã va vào kính chắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-vo-mien-duc-vong-khong-ngu/2504484/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.