Phó Diễm đứng dậy đặt bàn tay thô ráp của mình lên vai Vạn Vân, giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai.
"Báo cáo chậm một chút, trì hoãn được bao lâu thì hay bấy lâu."
Vạn Vân biết hắn không cam lòng, một cô gái trẻ tự tử, ai mà không muốn bắt hung thủ chứ.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa ở văn phòng pháp y.
Lâm Linh Linh tiến vào sốt ruột nói: "Phó đội, cục trưởng gọi."
Trong lúc vụ án đang căn thẳng mà lão Trương này còn gọi tới chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho, xác định không thoát khỏi quan hệ với vụ án đang nổi ở Lăng đại.
Phó Diễm căng da đầu, ngồi lên bàn làm việc, tiếp máy.
"Trương cục, đêm hôm khuya khoắt, lão nhân ngài có gì chỉ thị?"
Trương cục không có thời gian để cười đùa cợt nhả với Phó Diễm, đi thẳng vào vấn đề.
"Đội cảnh sát hình sự của cậu có phụ trách vụ án xác chết nữ ở Lăng đại không?"
"Có."
"Các ngươi không phải có Lâm Linh Linh ở tổ tin tức rất lợi hại sao! Sao không nhìn xem trên mạng dư luận xôn xao thành cái dạng gì! Cho dù tối hôm nay, đội các cậu có thức sáng đêm tới đột tử, sáng ngày mai bắt buộc phải cho tôi câu trả lời!"
Trong điện thoại, Phó Diễm còn có thể nghe thấy âm thanh cúp máy của Trương cục, đủ thấy ông ấy tức giận đến cỡ nào.
Lão già này chỉ biết tức giận rồi kiếm chuyện! Còn phải trả lời vào ngày mai! Hắn là thám tử Sherlock chắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-vo-mien-duc-vong-khong-ngu/2504481/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.