Thế Vĩ đưa Như Ý về tới nhà, anh còn chưa biết làm như thế nào để mở cửa đưa cô vào trong nhà thì cô tỉnh dậy. Cô rời khỏi anh đưa mắt nhìn cánh cửa, trên cửa có một hình hộp chữ nhật màu đen, trên cái hộp có những phím số, cô chìa ngón trỏ ra chọt chọt vài cái. Anh nhìn thấy vậy cứ ngỡ cô đã tỉnh rượu, nào ngờ cô cứ mắt nhắm mắt mở chọt đại làm cho hệ thống khóa cửa kêu lên "tít tít" liên tục. Anh sợ cô làm cho hư cửa, ngày mai tỉnh lại sẽ không vào được nữa, đành phải để cô ấy vào nhà anh.
Thế Vĩ đến gần cô, vốn dĩ là có lòng tốt chuẩn bị bế cô đưa vào nhà, vậy mà cô lại nở nôn hết mớ hỗn loạn trọng bụng lên người anh. Anh nghe tiếng "oẹ" liền không dám nhìn, chỉ cảm thấy áo ươn ướt và mùi hôi hòa với mùi rượu sộc thẳng vào mũi. Anh nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh rồi bế nhanh cô vào phòng ngủ.
Anh để cô nằm lên giường rồi chỉnh tư thế nằm đúng cho cô, song anh cởi giày và áo khoác ngoài để cô không còn luôn miệng kêu nóng nữa. Sau đó anh liền vọt vào nhà vệ sinh cởi ngay cái áo bốc mùi kia, cái mùi này thật khiến người ta muốn nôn mửa.
Anh tắm xong thì đi vào phòng ngủ, ngồi bên mép giường lấy tay chỉnh lại tóc cho cô để chúng không còn bám lung tung trên khắp mặt rồi anh lại thở dài một tiếng, thật muốn lôi cô ra đánh đòn mà.
Nhớ lại lúc tối trước khi anh gặp cô, do anh thấy có lỗi với cô nên định đợi sau khi cô tăng ca xong việc sẽ đến mời cô đi ăn, nào ngờ khi đến anh không thấy cô đâu, còn tưởng do tăng ca mệt quá nên cô về trước, chỉ thấy ở chỗ cô có một cô gái khác đang ngồi làm việc. Anh hỏi cô gái có thấy Như Ý ở đâu không thì cô ta thản nhiên đáp:
"Như Ý nhờ tôi thay ca cho cô ấy hôm nay, còn cô ấy đi đến quán bar cùng với mấy đồng nghiệp khác rồi."
Nhìn lại bộ dáng say xỉn này của cô khiến anh cảm thấy khó chịu, anh không muốn cô đi đến bar chơi đùa và say đến độ không biết trời trăng như thế này. Còn người đàn ông kia nữa, nếu lỡ anh không đến kịp thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra với cô đây.
Nghĩ đến đây anh thật sự tức giận nhưng vừa nhìn bộ dáng ngủ mê của cô trông như một đứa trẻ ngủ ngoan lại xoa dịu đi cơn giận của anh. Mỉm cười, anh với tay đắp chăn cho cô, anh đứng dậy định quay lưng rời đi thì bàn tay cô bắt lấy tay anh kéo lại khiến anh ngã về trước, hai tay chống hai bên, mặt đối mặt.
Như Ý mở mắt ra nhìn anh, anh cũng nhìn cô, lúc này không hiểu lý do gì mà tim anh đập rất nhanh, còn chưa kịp phản ứng lại thì một bạt tay giáng lên má trái của anh. Cô đánh anh còn mắng anh là "Đồ tra nam", thế mà lại lăn ra ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra, ai nói cô đang giả vờ say anh cũng tin.
Anh rời khỏi giường ra ngoài lấy chiếc áo choàng tắm rồi quay lại lấy chăn đắp kín người cô. Anh luồn tay vào trong chăn rồi bắt đầu cởi. Lúc này anh thở như không thở, mắt chẳng dám nhìn thẳng, chỉ nhìn ngang. Sau một lúc chật vật toát hết cả mồ hôi, cuối cùng anh cũng thay được đồ cho cô, để cô có thể thoải mái ngủ.
Lúc này Thế Vĩ mới thở phào dựa vào cạnh giường ngồi xuống đất. Anh hơi nhíu mày suy nghĩ tại sao vừa nãy Như Ý lại mắng anh là tra nam, tuy trước giờ anh có rất nhiều phụ nữ theo đuổi nhưng chưa bao giờ anh làm có chuyện có lỗi với cô. Nghĩ cũng chẳng ra, thôi thì đành đợi thời điểm thích hợp anh hỏi cô sau vậy.
* * *
Một cô bé khoảng chừng mười tuổi đang đi tới đẩy cửa ra, cô bé nhìn thấy ngoài trời đầy tuyết, phủ kín khắp mọi nơi. Tuy mặt trời lúc này còn chưa ló dạng nhưng vẫn có chút ánh sáng và không khí rất mát mẻ. Háo hức vì lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết, cô bé muốn nhanh chóng mang giày vào và ra ngoài để chơi với tuyết. Cô bé nhìn qua kệ để giày tự hỏi không biết nên mang giày búp bê hay là bốt. Biết là nên mang bốt nhưng cố vẫn lấy giày búp bê mang thử, quả đúng là nếu mang như vậy tuyết sẽ len lỏi vào chân.
Cuối cùng cô cũng quyết định lấy chiếc bốt ra mang vào. Chiếc bốt có màu đỏ được làm tỉ mỉ bằng nhung, trên chiếc bốt có ba nút cài, mỗi nút lại có ba ngạnh bằng nhựa, tựa như cái khóa cặp của học sinh tiểu học vậy. Nhưng khác ở chỗ là ba ngạnh này không cố định một chỗ nên đối với một cô bé như cô rất khó để tự cài vào.
Cô nhanh chóng ngồi xuống cố gắng cài vào thật nhanh, nhưng càng gấp thì càng cài không khớp. Đến khi cài được xong cả đôi thì nhìn ra ngoài trời tuyết đã bắt đầu tan hết, mặt trời cũng dần mọc lên và tỏa nắng. Cô còn chưa kịp chơi vui mà tuyết đã tan mất rồi, cô thất vọng cúi mặt ủ rũ như sắp muốn phát khóc đến nơi.
Giật mình cô ngồi bật dậy, tự hỏi sao lại mơ thấy giấc mơ kì lạ đó chứ. Cô ôm đầu, cảm thấy đầu còn nhức kêu "ong ong" nhưng cô vẫn nhắc nhở bản thân phải tỉnh dậy đi làm, cô với tay chộp lấy điện thoại nhìn vào đồng hồ thì đã là 8 giờ sán. Cô rối rắm quay tới quay lui cứ tưởng trễ giờ nhưng sực nhớ ra hôm nay là chủ nhật, không cần phải đi làm. Nói rồi cô thở phảo nhẹ nhõm, ngã ra sau tiếp tục ngủ.
Một tiếng sau khi đã cảm thấy bớt nhức đầu, cô từ từ lê bước ra khỏi phòng đi xuống bếp lấy ít nước uống, song tay còn vuốt vuốt tóc vài cái cho đỡ xù. Cô đang uống nước "ừng ực", vừa quay người đã nhìn thấy anh đứng trước mặt cô làm cô giật hết cả mình mà sặc nước, cô phun hết nước trong miệng ra ngoài, lại không ngờ làm ướt hết mặt và áo của anh.
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!" Như Ý trợn mắt nhìn Thế Vĩ hét lên.
Nhìn thấy bạng dạng ướt nhem của anh, cô hơi cúi mặt nói xin lỗi:
"Tại anh làm tôi giật hết cả mình nên.. nên.. tôi xin lỗi!"
Thế Vĩ hít một hơi sâu bằng mũi rồi thở ra từ từ bằng miệng như thể anh đang cố kiềm nén cơn tức giận của mình. Anh cười như không cười nhìn cô hỏi cô thật sự không nhớ gì vào chuyện tối qua hay sao.
Như Ý chưa nghĩ đã trả lời ngay nói mình không hề làm gì cả, còn hỏi ngược anh tại sao lại vào được nhà của cô. Anh ngạc nhiên hơi tròn mắt nhìn cô một lúc, rồi cười ra tiếng, chẳng biết nụ cười này mang dáng vẻ đau khổ hay vui vẻ nữa.
"Cô nhìn cho kỹ lại đi, đây là nhà của ai? Còn nữa, cô nhớ lại cho kỹ lại là hôm qua ai đã đưa cô về?" Anh khoát hai tay trước ngực nói.
Theo lời của anh, cô đưa mắt nhìn quanh căn nhà, vì là chung cư có sẵn nội thất sẵn nên nhà nào cũng có nội thất giống nhau. Nhìn kỹ một chút mới thấy vị trí sắp xếp khác với nhà của cô, còn có những vật dụng khác nữa, đã vậy còn có vẻ ngăn nắp gọn gàng hơn nhà của cô.
Cô đứng ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra chuyện hôm qua, nhớ luôn chuyện cô nôn lên người anh, còn mắng anh là đồ tra nam. Đang nghĩ thì cô nhìn lại trên người mình không phải chiếc váy ôm hôm qua mà là một chiếc áo choàng tắm. Lúc này cô không giữ được biểu cảm ngông nghênh như mình là chủ nhà được nữa, khuôn mặt chợt trở nên biến sắc dị thường. Anh nhìn thấy vẻ mặt của cô đoán chắc cô đã nhớ ra liền mở miệng hỏi.
Cô ngước mặt tức giận chỉ tay vào phía anh nói lớn: "Anh đã làm gì tôi rồi, tại sao trên người tôi lại là cái này?"
Anh quơ hai tay trước mặt từ chối nói anh không có làm gì cả, chỉ là bất đắc dĩ nên mới thay đồ cho cô, nhưng thật sự là anh không thấy gì hết, lúc đó anh đã lấy chăn che thân cô kín mít rồi nên thật sự là chẳng thấy tí thịt nào.
Chẳng biết là anh làm cho cô tức giận hay ngượng mà mặt cô lúc này đỏ như quả cà chua. Cô không thèm đếm xỉa đến anh, chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, rửa mặt liên tục để hạ bớt đi nhiệt trên mặt.