Qua ngày hôm đó, không hiểu sao cô đi đâu cũng gặp anh. Bình thường cô muốn gặp anh nhưng lại không gặp được, còn bây giờ không muốn lại cứ thấy trước mặt. Cô đi ra ngoài mua cà phê cũng gặp, cô đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ cũng gặp, trời mưa cầm ô đi trên đường cũng lại gặp. Lần nào cũng là anh thấy cô trước rồi gọi tên cô. Mỗi lần nghe anh gọi hai chữ "Như Ý", cô liền nhớ đến chuyện xấu hổ đêm đó, cúi mặt cụp đuôi thỏ mà bỏ chạy.
Cứ nghĩ tới cô vừa thấy xấu hổ vừa có chút tiếc nuối, vốn dĩ mỡ treo ngay miệng mèo thế kia vậy mà lại không ăn được. Song cô lại nghĩ tới chuyện cô gái tóc nay hôm đó tỏ tình với anh. Cô bực bội trách móc chẳng phải anh đã nhận quà của cô gái kia rồi sao, đã chấp nhận tình cảm của người khác lại còn bám theo cô, tên tra nam đáng ghét. Không để chuyện này tiếp diễn, Như Ý quyết định bằng mọi giá phải nói cho cô gái đó biết, càng không thể để cho cô gái đó bị lừa dối như cô trước đây được.
* * *
Anh ngồi ở bàn làm việc nhưng lại không tập trung, trên tay cầm ly cà phê nhấp tới nhấp lui ngẫm nghĩ về chuyện cô cố tình tránh mặt anh. Tại sao cô lại tránh khoing tiếp chuyện với anh, chẳng lẽ hôm cô ấy say rượu, anh thay đồ cho cô là sai sao? Hay là do anh tự ý đưa cô ấy về nhà khiến cô ấy khó chịu? Rốt cuộc là anh sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-tinh-yeu/2928226/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.