Chương trước
Chương sau
Người đàn ông kia bị Thế Vĩ túm chặt cổ tay làm cho khó chịu, hắn rụt cổ tay lại giương mắt nhìn, thì ra là cậu nhân viên mới chuyển tới công ty cách đây không lâu.

Thật là xui xẻo, vừa mới nhắm được cô em gái xinh đẹp như vậy lại bị cản mũi. Nhưng nghe nói anh chàng này rất được lòng sếp cũng như các đồng nghiệp khác, lại cùng làm chung công ty nữa, thôi tốt nhất không nên dính dáng gì đến cô nàng và anh chàng này, không khéo lại tự ý chuốc họa vào thân.

Người đàn ông kia đứng lên nhìn Thế Vĩ "hừ" lạnh rồi bỏ đi một mạch. Thế Vĩ chẳng mảy may bận tâm tên đàn ông kia bỏ đi có ghim hận hay không, quay sang lay nhẹ người Như Ý. Anh vừa lay vừa gọi tên cô nhưng chỉ nhận lại hai từ "Tránh ra" hay "Đừng đụng vào tôi".

Cậu nhân viên pha chế vừa mới phục vụ khách xong, thấy tình cảnh đó liền nói:

"Anh tốt nhất nên đưa cô ấy về đi, tôi thấy cô ấy say lắm rồi đó. Thấy anh bảo vệ cô ấy như vậy chắc là bạn trai rồi nhỉ?"

Mặt Thế Vĩ lúc này trông hơi ngơ ngơ, chẳng biết mình vừa mới nghe thấy gì, tuy bị hiểu lầm nhưng hình như cảm giác không đến nổi tệ như những hiểu lầm trước mà Như Ý dành cho anh.



Chưa kịp đáp lại thì cậu thanh niên kia lại nói tiếp:

"Ây da đã là người yêu với nhau thì chuyện cãi vã là chuyện bình thường. Anh chỉ cần nhường nhịn cô ấy thêm một chút, dỗ dành cô ấy thêm một chút, rồi mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy ấy mà."

Thế Vĩ đuôi mày hơi nhếch lên cười nhìn cậu thanh niên này, trông còn độ tuổi mới lớn thôi vậy mà còn biết cách dỗ dành phụ nữ hơn cả anh, đúng là tuổi trẻ tài cao. Anh thanh toán xong phần rượu mà cô uống lúc nãy rồi nắm một bên tay cô lên.

"Đã bảo là đừng đụng tôi mà?"

Cô khó chịu hất một tay của anh ra quát khiến cho những người gần đó quay sang nhìn cô và anh chằm chằm. Ánh mắt lướt ngang Như Ý rồi đổ dồn lên người Thế Vĩ, nhìn anh với ánh mắt kì thị. Anh nhìn bọn họ gật đầu vài cái, cười cười nói chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc này những ánh mắt kia mới dần dần dời đi, để lại anh đang không biết phải làm như thế nào với cô gái ở trước mặt anh.

Như Ý nhìn dáng người này trông rất quen, cô tiến lên một bước ngước nhìn người đang đứng trước mặt mình một hồi lâu rồi cười. Cô có đang bị ảo giác hay không, sao lại nhìn thấy anh ở đây chứ. Không lẽ là anh vì lo lắng cho cô mà đến. Không đúng, anh đã có người anh thích rồi, sao có thể tìm cô được, chắc chắn là cô bị ảo giác.

Nghĩ một lúc cô lại ngước nhìn anh để xác định thêm một lần cho chính xác nhưng hình như cái thứ quái quỷ gì đó làm cho khuôn mặt của người trước mặt mờ mờ ảo ảo, lại còn không đứng vững, hắn ta bị say rượu hay sao vậy.

Cô lảo đảo đi vào bước rồi ngã nhào, cũng may có anh đỡ lấy cô vào lòng nếu không gương mặt xinh đẹp của cô phải tốn tiền thẩm mỹ rồi. Lúc này hơi ấm của anh phả ra truyền đến người cô, cảm giác thật dễ chịu, cô lim dim mắt rồi ngủ thiếp đi. Lúc này anh mới có thể bế cô lên mà không bị kháng cự, thật khó xử khi có lòng tốt mà lại bị cho là biến thái.



Oanh Oanh ở bên kia đang vui vẻ nhảy nhót với bạn trên sân khấu thì thoáng nhìn thấy có ai đó đang dìu Như Ý đi. Tuy Oanh Oanh từ đầu đã bận nói chuyện giao lưu với người khác nhưng vẫn luôn để mắt tới Như Ý. Nhìn thấy cô bị đưa đi như vậy không khỏi lo lắng mà chạy theo, để lại anh chàng mới quen kia bơ vơ trên sân khấu.

Oanh Oanh chạy theo ra khỏi cửa ra vào của bar, nhỏ cứ chạy theo gân cổ gọi "Anh gì ơi". Cuối cùng anh chàng kia cũng quay đầu lại, hóa ra là anh chàng đẹp trai ở bộ phận Marketing. Oanh Oanh mặt liền biến sắc, nhỏ chau mày tỏ vẻ hung dữ nhìn anh. Nhỏ lúc trước có nói rồi, nếu lần sau anh còn đụng đến Như Ý thì tuyệt đối nhỏ sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Oanh Oanh lại gần nhìn Như Ý tự hỏi sao lại say đến mức không biết trời trăng như thế này, đến cả ai dẫn đi cũng không biết. Oanh Oanh giành lấy Như Ý từ tay của Thế Vĩ nói anh không cần lo, cô là bạn thân của nhỏ, nhỏ tự biết cách chăm sóc. Mới vừa dang tay giành lấy thì lại bị anh kéo giành lại, anh cười gượng bảo Oanh Oanh sao lại nhọc lòng như vậy, dù gì cũng là đồng nghiệp làm cùng chung một tầng, phải tin tưởng nhau chứ.

Hai người cãi qua cãi lại một hồi thì anh chàng lúc nãy nhảy với Oanh Oanh chạy ra. Nhìn thấy tình huống này không biết phải nói gì, anh ta quay sang nhìn Oanh Oanh như muốn hỏi Oanh Oanh đang có chuyện gì xảy ra ở đây. Oanh Oanh như hiểu ý lên tiếng giải thích, anh ta nghe xong thì cười cười bảo cứ để cho Thế Vĩ đưa về, Thế Vĩ cùng làm chung phòng ban với anh ta nên anh ta cũng biết tính tình của Thế Vĩ rất tốt, chắc chắn sẽ không làm hại đến Như Ý.

Oanh Oanh phân vân đưa mắt nhìn anh chàng rồi lại đưa mắt nhìn Như Ý. Nhỏ cứ nhưng này nhưng nọ, cuối cùng anh chàng đứng kế nhỏ thốt ra một câu chốt hạ: "Chẳng phải cô muốn có người thật lòng với cô ấy sao? Cô cứ giữ khư khư cô ấy bên mình như vậy thì làm sao có cơ hội?"

Trần Oanh Oanh tròn mắt nhìn Lê Chấn Anh, ánh mắt như sáng lên cùng với nụ cười như thể nhỏ mới vừa được thần ánh sáng chiếu rọi lên vậy. Quả thật là cô muốn như vậy, vì quá nóng nảy mà nhất thời quên mất. Nếu Chấn Anh đã nói như vậy thì Oanh Oanh sẽ tin tưởng Thế Vĩ thêm một lần, gửi gắm Như Ý cho anh ta. Trước khi buông tha cho Thế Vĩ, Oanh Oanh lườm anh cảnh cáo nếu như Như Ý có mệnh hệ gì thì anh chết chắc.

Sau khi nhìn theo Thế Vĩ dìu Như Ý vào xe rời đi, lúc này Oanh Oanh mới thở phào an tâm. Chấn Anh đứng kế bên nhìn thấy biểu cảm của Oanh Oanh liền phì cười, trông nhỏ giống như bà mẹ trẻ gửi gắm con gái cho con rể vậy, rất buồn cười cũng rất đáng yêu.



Oanh Oanh bày vẻ mặt khó chịu, không nhịn được mà giáng xuống bả vai Chấn Anh một bạt tay. Chấn Anh nhận lấy một đòn rõ đau không khỏi kêu lên một tiếng "A". Chấn Anh quay sang nhăn mặt hỏi Oanh Oanh tại sao đánh mình, nhỏ hếch mặt lên hỏi vì sao anh dám cười cô.

"Gì chứ? Cô không biết lý do tại sao tôi cười mà đã đánh tôi rồi? Ăn hiếp người quá đáng!" Chấn Anh nhíu mày hỏi ngược lại.

Lúc này Oanh Oanh thấy Chấn Anh nói có lý, có vẻ như nhỏ hơi quá đáng. Nhưng thật không hiểu nổi bình thường nhỏ đúng là có nóng nảy thật nhưng không đến nổi đánh người, vậy mà khi gặp tên này lúc nóng nảy lại không kìm được mà đánh. Đánh rồi lại có chút vừa xót vừa vui là như thế nào nhỉ.

Oanh Oanh hỏi Chấn Anh lý do tại sao lại cười, sau khi nghe câu trả lời xong nhỏ lại một lần nữa như viên pháo nhỏ mà nổ liền tục. Chấn Anh bị đánh tới tấp đến ê hết cả người vậy mà cuối cùng vẫn có thể nhe hàm răng trắng ra mà cười. Oanh Oanh đánh xong đứng dựa vào gốc cây thở không ra hơi, vậy mà tên thiếu đòn kia lại có thể cười được, thật khiến người ta muốn cho thêm vài cú đấm lên mặt mà.

Chấn Anh thấy đã chọc Oanh Oanh đủ rồi, nên phải đi dỗ người đẹp thôi nếu không sau này khó mà sống. Nói rồi Chấn Anh lại hỏi Oanh Oanh có còn muốn vào lại bar chơi không, nhỏ bảo vì ai đó mà mất hết cả hứng rồi, bây giờ chỉ muốn đi ăn cái gì đó cho lắp cái bụng đói.

Chấn Anh cười cười hiểu ý, anh mời nhỏ đi ăn và hứa sẽ đưa cô về nhà an toàn. Oanh Oanh liếc Chấn Anh bĩu môi, tuy hơi ngứa đòn nhưng anh chàng này cũng có khí chất nam tử hán lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.