Nhà họ Châu.
Ròng rã hai ngày một đêm, cuối cùng Châu Cửu Lương cũng từ tiệm thuốc trở về, đồng thời còn sai người mang đến một khung giường, đặt ở vị trí cuối giường.
Mạnh Hạc Đường im lặng đứng một bên, nhìn người hầu cất giường xong quay người rời đi, sau đó mới bước đến trước mặt Châu Cửu Lương, cẩn thận hỏi hắn: ''Châu thiếu gia?''
''Huynh gọi ta là cái gì cơ?'' Châu Cửu Lương quay đầu nhìn y, vẻ mặt nhìn có chút tức giận.
''Châu thiếu gia...'' Mạnh Hạc Đường lại gọi một tiếng, còn tưởng là hắn chưa nghe thấy, vừa định nói tiếp, Châu Cửu Lương đã nhíu mày trước, nói với vẻ không hài lòng: ''Sai rồi.''
Châu Cửu Lương bình thường đã có khuôn mặt lạnh lùng, nhìn rất dữ, lúc này có lẽ là do mệt, giọng điệu cũng không tốt lắm, Mạnh Hạc Đường bị hắn dọa sợ, nhớ là mình cũng không làm gì sai, tiếp đó lại nghĩ đến thân phận của mình, thoáng chốc xoắn xuýt một lát, hơi khó khăn cau mày, nhỏ giọng thăm dò gọi hắn.
''Phu....Phu quân?''
''Phì!''
Vừa nói dứt lời Châu Cửu Lương liền bật cười, hơi khó khăn chống đỡ cơ thể, cúi đầu nhưng lại thật sự không nhịn được, phút chốc cười đến cả vai cũng run lên.
Hắn cười khúc khích như vậy khiến Mạnh Hạc Đường lập tức sửng sốt, nhưng không còn sợ hắn nữa mà hơi ngượng ngùng hỏi: ''Cậu cười gì vậy?''
''Ý của ta là huynh cứ gọi ta Cửu Lương là được rồi.'' Châu Cửu Lương dốc hết sức đè khóe miệng xuống, đột nhiên sinh lòng muốn trêu chọc y, nhíu mày nói tiếp: ''Nhưng nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274715/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.