Sáng sớm hôm sau, Dương Cửu Lang vặn eo vặn cổ đi ra cửa phòng, vừa ngáp một cái, một bản mặt tươi cười nịnh nọt đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa cho Dương Cửu Lang nhảy về phía sau một cái, nếu không phải nhìn thấy rõ là Quách Kỳ Lân thì suýt chút nữa đã tung một đấm về phía hắn rồi!
Thấy hắn cười với kiểu bất thường, tựa như đang âm mưu làm loạn, Dương Cửu Lang vội vàng đưa tay ôm chặt lấy bản thân: ''Đệ....muốn làm gì?''
''Không có gì.'' Quách Kỳ Lân lắc đầu, vẫn cười nịnh nọt như cũ.
''Đệ chắc chứ?'' Dương Cửu Lang nhướng mày, thoáng lùi về phía sau một bước, sao kiểu gì cũng thấy tên nhóc này không có ý tốt vậy.
''Chắc.'' Quách Kỳ Lân lại gật đầu, lúc này nụ cười không chỉ nịnh nọt mà còn quỷ dị nữa.
''Vậy...Không có gì thì ta đi đây.''
Chỗ này không nên ở lâu, Dương Cửu Lang vội vàng vòng qua người hắn, bước xuống bậc thang, lúc này Quách Kỳ Lân đuổi theo, theo sát mông Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang thấy kỳ quái quay đầu nhìn hắn, Quách Kỳ Lân không nói câu nào hết, chỉ cười cười với hắn.
''Đệ có bệnh à?''
Dương Cửu Lang thật sự không nhịn được nữa, ghét bỏ mắng hắn một câu, sau đó quay người rẽ trái, không ngờ Quách Kỳ Lân cũng rẽ trái theo, Dương Cửu Lang lại quay người rẽ phải, Quách Kỳ Lân cũng rẽ phải theo, đột nhiên Dương Cửu Lang dừng lại, Quách Kỳ Lân cũng đột ngột dừng lại, Dương Cửu Lang đứng tại chỗ xoay một vòng như tên ngốc, Quách Kỳ Lân cũng học theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274714/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.