Chương trước
Chương sau
Trận đánh nhau ở Minh Nguyệt Lâu gây tiếng vang ầm ĩ, tin tức Đào Dương bị thương cũng nhanh chóng được truyền ra.

Trong nội viện nhà họ Vu, sau khi Quách Đức Cương nghe hạ nhân báo cáo xong, ông ấy vẫn bình tĩnh nhấp hớp trà, sau đó thở dài bất đắc dĩ: ''Bảo vệ con trai mình, lại vứt bỏ cô gia.''

Vu Khiêm liếc nhìn ông ấy, ông cũng thở dài: ''Lúc đó Cửu Xuân tới báo cáo đề phòng với ta định chuyển việc kinh doanh của nó cho Cửu Lang, ta biết ngay Vương Dụ Tôn chắc chắn sẽ không kìm lòng được mà ra tay, gắng sức bắt kịp thời gian tới đưa tin cho đệ, không ngờ hắn lại ra tay nhanh đến vậy.''

''Đều là số mệnh mà, tránh không thoát.'' Quách Đức Cương lắc đầu, uống cạn tách trà, đứng dậy nói với Vu Khiêm: ''Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thằng bé thế nào rồi.''

Trong nội viện Tây y.

Mai Cửu Lượng đang làm phẫu thuật cho Đào Dương, cả nhóm người lo lắng chờ bên ngoài phòng giải phẫu, đầu cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã, mọi người quay đầu nhìn lại, Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi vội vàng chạy tới.

''Đào Dương sao rồi?'' Trương Vân Lôi còn chưa kịp thở đã hỏi, Dương Cửu Lang cũng nóng ruột đến chau mày: ''Hai bọn ta vừa nhận được tin đã chạy tới đây, cậu ta vào đó bao lâu rồi?''

''Gần một tiếng rồi.'' Loan Vân Bình nói, đưa mắt liếc Quách Kỳ Lân ra hiệu với Trương Vân Lôi, Trương Vân Lôi lập tức hiểu ý, vội ngồi xuống bên cạnh Quách Kỳ Lân, thận trọng lay hắn một cái: ''Đại Lâm?''

Quách Kỳ Lân quay đầu liếc nhìn y, trên đường đến đây hắn đã khóc cạn nước mắt rồi, sau khi Đào Dương vào phòng phẫu thuật, hắn đã ngồi đây không nhúc nhích, bây giờ nhìn thấy Trương Vân Lôi, thấy được người thân của mình, đột nhiên mũi Quách Kỳ Lân lại cay, không cầm được nước mắt.

''Đại Lâm...'' Trương Vân Lôi thở dài, y cũng đau lòng đỏ cả mắt, không nói ra được lời an ủi nào, chỉ có thể đưa tay ôm lấy hắn vào lòng, ôm thật chặt, cùng khóc với hắn.

Dương Cửu Lang nhìn hai cậu cháu mà cũng thấy hết sức đau lòng, hắn cố nén cơn giận thở một hơi dài nặng nề, hung hãn trợn mắt nhìn Vương Dụ Tôn ở trong góc, Vương Dụ Tôn không để ý tới phản ứng của hắn, vừa rồi tên ngu xuẩn kia đạp cho một phát mạnh quá, ngực hắn bị đá bây giờ vẫn còn đau.

Cuối cùng vẫn là Loan Vân Bình thoáng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người đó của Dương Cửu Lang, y vội kéo lấy vạt áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: ''Đừng như vậy, tiểu Mạnh còn đang hỗ trợ ngay trong phòng phẫu thuật đó!''

Dương Cửu Lang nhìn y, đành phải đè nén cơn giận xuống trước, lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mọi người vội bước tới, người bước ra lại là cô y tá nhỏ hậu đậu trước kia.

Quách Kỳ Lân vội vàng hỏi: ''Đào Dương sao rồi? Đệ ấy vẫn ổn chứ? Ca mổ kết thúc rồi à?''

Y tá cởi khẩu trang xuống, nói: ''Ca mổ còn chưa kết thúc đâu, ta không phân biệt được đâu làm kìm đâu là kéo, viện trưởng Mai bảo ta ra ngoài chuẩn bị cơm tối, tiện thể chuẩn bị cho mọi người ăn khuya.''

Mọi người nghe vậy thì bụm miệng, chỉ có mình Dương Cửu Lang là không nhịn được cười, vô tình liếc thấy Vương Dụ Tôn cứ luôn ôm lấy ngực, vội tới lôi hắn đến đây, cố giả vờ làm ra vẻ lo lắng: ''Ôi chao! Phú Quý!''

''Ai cho huynh biết cái tên này vậy!'' Vương Dụ Tôn lườm hắn, không cần nghĩ cũng biết là Vương Cửu Long nói!

Dương Cửu Lang không quan tâm đến câu này của hắn, trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người vây xung quanh, hắn ấn mạnh lên bàn tay đang ôm ngực của Vương Dụ Tôn, nhìn dấu chân để lại trên áo hắn, khoa trương bụm miệng: ''Trời đất! Ngươi bị thương à?''

''Bị thương?'' Lúc này y tá nhìn về phía hắn, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng.

Dương Cửu Lang thấy càng diễn sâu hơn, thiếu điều nhào vào người Vương Dụ Tôn khóc lóc như đưa tang, vì thật sự rất ghét nên đổi thành nắm chặt lấy hai tay của hắn, nhìn hắn ra vẻ đau lòng: ''Ngươi bị thương nặng quá! Quá nặng rồi! Không trị là chết đó!''

''Cút đi!'' Vương Dụ Tôn chê hắn buồn nôn, giơ tay gạt cánh tay hắn ra.

Dương Cửu Lang cũng không diễn nổi nữa, diễn tiếp sợ là chính mình cũng ói mất, dứt khoát túm lấy cánh tay hắn, kéo qua đưa cho y tá: ''Giao hắn cho cô nương đấy, ngực bị đạp, chắc là gãy xương sườn rồi, cô nương trị cho hắn đi, tốt nhất là rạch ra nối xương lại!''

''Dương Cửu Lang!'' Vương Dụ Tôn vừa định mắng hắn, Dương Cửu Lang xích lại gần hắn, nhỏ giọng: ''Có bản lĩnh thì ngươi từ chối đi, lỡ mà cô nương nhà người ta khóc lên ta không có dỗ đâu!''

Vương Dụ Tôn nghe vậy đưa mắt nhìn ánh mắt đầy mong chờ của y tá, thở dài, gật gật đầu: ''Được thôi, vậy làm phiền cô nương xem giúp ta đi.''

''Được! Mời ngài qua bên này!'' Y tá kích động dùng tay làm dấu mời với hắn, không có dáng vẻ giống y tá chút nào mà cực kỳ giống phục vụ quán ăn, sau đó nhảy chân sáo dẫn hắn tới phòng điều trị.

Mọi người trợn tròn mắt nhìn Dương Cửu Lang diễn trò, trong đó Trương Vân Lôi có chút lòng từ bi, chỉ vào căn phòng mà Vương Dụ Tôn bước vào, dè dặt nói: ''Chúng ta...Thật sự không cần báo trước cho hắn chuẩn bị tinh thần với năng lực của cô nương đó hả?''

''Không cần! Hắn hiểu ngay ấy mà.'' Dương Cửu Lang cười xấu xa, giơ ba ngón tay lên: ''Một...Hai...Ba! Hiểu!''

''A-----!''

Vừa dứt lời, một tiếng hét thê thảm truyền ra từ phòng điều trị, mọi người không khỏi rùng mình, cái này là đã gặp phải sự đối đãi không phải người thế nào thì mới có thể thảm như vậy cơ chứ!

Khoảng mười mấy phút sau, cuộc giải phẫu vẫn chưa kết thúc, Loan Vân Bình được người của nha môn tới gọi đi tra hỏi, y tá kia cũng đi chuẩn bị cơm tối, những người còn lại canh bên ngoài phòng phẫu thuật, về phần Vương Dụ Tôn, chắc là chết trong phòng trị liệu rồi?

Quách Kỳ Lân khóc cạn nước mắt lần nữa, cúi đầu im lặng ngồi trên ghế, Trương Vân Lôi lo lắng nhìn hắn, nhìn chằm chằm, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thôi, không nói ra được gì.

Rốt cuộc, đèn trong phòng giải phẫu cũng tắt, cửa phòng từ từ mở ra, Mai Cửu Lượng bước ra, mọi người lại bu tới, lần này Quách Kỳ Lân không hỏi dồn dập nữa, mà là nhìn trừng trừng vào y, lần thứ hai đôi mắt đã khóc khô cạn dâng ngập nước mắt.

''Đào Dương sao rồi!'' Cuối cùng vẫn là do Trương Vân Lôi hỏi.

Mai Cửu Lượng cởi khẩu trang xuống, sắc mặt rất nghiêm nghị: ''Đệ đã lấy toàn bộ các mảnh vỡ đâm vào đầu cậu ấy ra rồi, vết thương cũng đã được khâu lại, chỉ là...''

''Chỉ là cái gì!'' Quách Kỳ Lân cuống quít hỏi y.

Vẻ mặt của Mai Cửu Lượng rất khó xử, như không đành lòng nói ra khỏi miệng, nhưng sau một lúc im lặng, vẫn nói cho hắn biết: ''Chỉ là...Cú đập đó, hại máu chảy trong đầu cậu ấy tạo thành một khối tụ máu, có thể sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, đệ đã cố hết sức giúp cậu ấy loại bỏ một phần cục máu rồi, còn lại một phần chỉ có thể để tự cậu ấy tiêu hóa hết thôi.''

''Hôn mê...'' Quách Kỳ Lân nghe thấy kết quả này, suýt chút cũng lăn ra ngất xỉu, may mà Trương Vân Lôi kịp thời đỡ lấy hắn, cuống quít hỏi Mai Cửu Lượng: ''Vậy đệ ấy sẽ hôn mê bao lâu?''

''Ngắn nhất là một tháng, còn nhiều nhất...Đệ cũng không nói trước được.'' Mai Cửu Lượng chậm rãi cúi đầu, nói: ''Đệ đã cố hết sức rồi...''

Lúc này, Mạnh Hạc Đường cũng đẩy Đào Dương từ phòng phẫu thuật ra, Quách Kỳ Lân lảo đảo lao tới, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Đào Dương, hắn không nhịn được nữa mà òa khóc thật lớn.

''Xin lỗi! Xin lỗi! Ta sai rồi! Ta xin lỗi đệ! Rất xin lỗi...''

Hắn liên tục nói những lời xin lỗi còn chưa kịp nói với y, nhưng Đào Dương lại không nghe thấy, Mạnh Hạc Đường cũng khóc theo, không ai hiểu được đau đớn khi mất đi người mình yêu thương bằng y, Đại Lâm còn may mắn hơn so với y, Đào Dương còn sống, còn hi vọng tỉnh lại, nhưng Cửu Lương của y thì mãi mãi không trở về được nữa.

Mạnh Hạc Đường ôm chặt lấy Quách Kỳ Lân, khóc cùng hắn, khóc cho mình, cũng khóc cho họ, mọi người thấy hai người họ đều đau lòng đến vậy, ngay cả Dương Cửu Lang suýt cũng đỏ cả mắt, Trương Vân Lôi yên lặng hơi nước mắt, không đành lòng nhìn nữa, quay người rúc vào ngực Dương Cửu Lang.

Ở khúc quanh cầu thang, hai ông cụ đứng từ xa nhìn sấp nhỏ, họ cũng đau lòng không thôi, Quách Đức Cương vốn định đi qua xem Đào Dương một chút, nhưng giờ phút này lại yên lặng quay người đi.

Vu Khiêm liếc nhìn ông ấy, biết là ông ấy sĩ diện, không muốn để tiểu bối nhìn thấy nước mắt của ông ấy, nên cũng không cản ông ấy lại, tự mình bước tới.

''Hội trưởng Vu?''

Dương Cửu Lang là người đầu tiên chú ý đến ông, vội cúi đầu với ông, Vu Khiêm cười với hắn, sau đó bước tới sau lưng Mạnh Hạc Đường và Quách Kỳ Lân, nhẹ nhàng vỗ lưng hai người.

''Sư phụ...''

''Cha nuôi...''

Hai người đều rưng rưng nước mắt nhìn ông, Vu Khiêm vốn cho rằng mình có thể kìm chế được, nhưng thấy hai đứa nhỏ đau lòng như vậy, Đào Dương lại bị thương đến mức này, rốt cuộc ông cũng không nhịn được, hốc mắt thấy hết sức chua xót.

''Được rồi, mấy đứa đừng khóc nữa.'' Vu Khiêm nói ra vẻ nhẹ nhõm, giang hai cánh tay ra vẫy gọi bọn họ, hai đứa nhỏ nhào vào lòng ông, Vu Khiêm vuốt tóc họ, ông không nói gì cả.

Sau khi khóc một trận đã đời xong, Đào Dương cũng được đưa vào phòng bệnh, Quách Kỳ Lân đang ngồi bên giường canh y, Trương Vân Lôi ở ngoài cửa nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Quách Kỳ Lân qua cửa sổ, lại nghĩ tới dáng vẻ mất hồn của Mạnh Hạc Đường trước lúc được Vu Khiêm đưa đi, đột nhiên quay người hỏi Dương Cửu Lang: ''Hay là chúng ta cho Mạnh ca biết đi, Cửu Lương còn sống!''

''Xuỵt!'' Dương Cửu Lang cuống quít bịt miệng y lại, nhìn xung quanh, thấy Mạnh Hạc Đường không có ở gần đó, hắn lại kéo y đến đầu cầu thang, lúc này mới yên tâm nói: ''Không được đâu! Bây giờ còn chưa có tin tức gì của Cửu Lương, lỡ đâu không cứu sống hắn được, vậy chẳng phải Mạnh ca sẽ đau lòng thêm lần nữa sao!''

Trương Vân Lôi cau mày nói: ''Nhưng giấu diếm huynh ấy như vậy có tốt không? Còn cả tên Vương Dụ Tôn đó nữa, cho dù chúng ta không nói cho huynh ấy biết Cửu Lương còn sống thì ít nhất cũng phải kêu huynh ấy tránh xa Vương Dụ Tôn ra đi!''

''Em làm như ta không muốn vậy!'' Dương Cửu Lang thở dài: ''Bây giờ cũng chỉ có Vương Dụ Tôn là có thể đưa Mạnh ca đi chơi thôi, để huynh ấy vui vẻ một chút đi, chúng ta quá quen với Cửu Lương rồi, huynh ấy nhìn thấy chúng ta là sẽ thấy cảnh sinh tình, nếu không thì còn cần Vương Dụ Tôn làm gì!''

''Vậy cứ thế này đến khi nào!'' Trương Vân Lôi lo lắng cho Mạnh tiểu ca ca của y, sốt ruột đến độ nhảy dựng lên.

''Được rồi được rồi...'' Dương Cửu Lang vội xoa dịu y, suy nghĩ một lát, cho y một câu trả lời: ''Đợi đến khi Mạnh ca hoàn toàn buông bỏ được Cửu Lương, không còn đau lòng nữa, ta sẽ khiến Vương Phú Quý cút!''

''Cũng đành như vậy thôi!'' Trương Vân Lôi gật đầu bất lực, nhớ tới Đào Dương, lại bắt đầu lo lắng nói: ''Vậy Đào Dương...''

''Em đừng nghĩ lung tung, tên nhóc đó là người hiền thì tự có trời giúp, nhất định sẽ không sao đâu.''

Dương Cửu Lang ngắt lời y, đưa tay ôm y vào lòng, hắn cũng thầm cầu nguyện Đào Dương nhất định phải tỉnh lại, đây không chỉ vì y là bạn hắn, cũng không phải chỉ vì Đại Lâm và Biện nhi, mà còn là vì Cửu Lương vẫn chưa quay lại, Cửu Long đã phá sản, Tạ sư gia vì chuyện gia đình nên đã tổn thất rất nhiều, bây giờ y lại lâm vào hôn mê, chỉ còn lại một mình hắn đấu với Vương Dụ Tôn thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.