Trước khi xây xong bệnh viện Tây y này thì Tần Tiêu Hiền đã cố tình dặn chừa lại một mảnh đất trống để xây xong thì làm vườn hoa, nói là giúp đỡ bệnh nhân giải sầu để dưỡng bệnh, hít thở không khí trong lành.
Lúc này, Vu Khiêm và Mạnh Hạc Đường một trước một sau đến vườn hoa ở phía sau, Vu Khiêm đưa mắt nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng húp của y, ông khẽ thở dài, vỗ vai y, an ủi: ''Tiểu Mạnh à, chuyện của Cửu Lương cha đã nghe nói rồi.''
''Người biết rồi ạ!'' Mạnh Hạc Đường giật mình, ngay cả cha nuôi cũng biết rồi, vậy làm sao giấu được bác Châu nữa!
Vu Khiêm nhìn ra được sự lo lắng của y, cười trấn an y: ''Yên tâm đi, chuyện này là do Đào Dương nói cho chúng ta biết, chỉ có ta với ông chủ Quách biết thôi, chúng ta sẽ không nói với Châu lão gia đâu.''
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới thở phào: ''Bác Châu lớn tuổi rồi, bọn con giấu ông ấy cũng vì sợ ông ấy không chấp nhận được.''
''Con còn làm cha lo hơn.'' Vu Khiêm dừng bước, ông khẽ nhíu mày nhìn anh: ''Cửu Lương là một đứa trẻ ngoan, chỉ có thể trách trời đố kỵ người tài, đây đều là số của nó, con cũng đừng để luẩn quẩn trong lòng, dù sao thì sống vẫn phải nhìn về phía trước mà, đời sau này còn dài lắm.''
Lời này rất bình thường, có lẽ vì là trưởng bối nói nên Mạnh Hạc Đường nghe vào hơn, y gật đầu đáp: ''Cha nuôi nói phải, con sẽ cố gắng nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888709/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.