''Đào Dương!''
Chạy một mạch đến Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân vừa vào cửa đã la lên, quá bối rối nên bị cánh cửa đẩy một phát, ngã sóng soài dưới đất, tên bịt mặt thấy thế lúc này giơ dao lên, chém xuống Quách Kỳ Lân!
Lúc lưỡi dao sắp chạm đến cổ Quách Kỳ Lân, không biết từ chỗ nào có một tách trà bay tới, đập thẳng vào giữa trán hắn ta, lực rất lớn, đẩy hắn ta ngã nhào xuống đất.
''Đại Lâm!'' Đào Dương thu tay lại, cuống quít chạy tới cửa, ngồi xổm xuống đỡ Quách Kỳ Lân lên, y lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới, kiểm tra xem hắn có bị thương không.
Khách trong tiệm thấy tình cảnh này đều la hét chạy trốn vào trong góc, còn ba vị trên bàn thì đều sững sờ tại chỗ, Vương Dụ Tôn là người kinh hoàng nhất, trợn to mắt nhìn tên bịt mặt, trong lòng thầm mắng chửi: Phế vật! Phế vật! Có chút chuyện nhỏ đó cũng làm không xong!
Quách Kỳ Lân vẫn ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy cổ chân, hắn suy nghĩ suốt dọc đường câu nói đầu tiên nói với Đào Dương, nhất định phải nói một câu ''rất xin lỗi''. nhưng giờ phút này, sau đại nạn không chết lại nhìn thấy Đào Dương, cảm giác an toàn to lớn khiến mũi hắn đột nhiên chua xót, cuối cùng tủi thân kêu: ''Đau!''
''Đau sao! Đau chỗ nào?'' Cái này dọa Đào Dương sợ giật mình, còn tưởng là hắn bị chém bị thương chỗ nào, y lại kiểm tra thêm một lần.
Quách Kỳ Lân mếu máo, nắm chặt lấy cổ chân: ''Chân ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888707/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.