''Ngài...Cứ nhìn ta như vậy làm gì?''
Đột nhiên Mạnh Hạc Đường hỏi thăm kéo dòng suy nghĩ của Vương Dụ Tôn quay lại, hắn như bị giật mình, cuống quít thu tầm mắt lại, cúi đầu cười hối lỗi: ''Không có, không có gì, chỉ là đột nhiên ta phát hiện...Huynh rất đẹp.''
Đây chẳng qua chỉ là lời nói dối dưới tình thế cấp bách thôi, nhưng lại làm hại mặt Mạnh Hạc Đường nóng như bị phỏng, ý thức được bầu không khí lúc này quá mập mờ, Mạnh Hạc Đường vô thức dời một bước nhỏ qua bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Vương Dụ Tôn, trái tim y từ lâu đã bị Cửu Lương chiếm giữ, không thể động lòng với bất kỳ ai được nữa.
Còn Vương Dụ Tôn thì không chú ý đến điều này, đầy trong đầu và trong mắt hắn đều đang chú ý đến phản ứng của Mạnh Hạc Đường, từ khi Vương Cửu Long rời khỏi nhà họ Vương, hắn bắt đầu lo lắng chuyện này sẽ tới tai Mạnh Hạc Đường, kế hoạch của hắn sẽ thất bại, trong hai ngày nay hắn phí hết tâm huyết, rốt cuộc cũng bịa ra được một lời giải thích ra dáng, nhưng giờ phút này lại không biết nên mở lời thế nào.
Có lẽ thấy ánh mắt hắn quá rực cháy, làm Mạnh Hạc Đường thấy không thoải mái cho lắm, hắn định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nhưng khi hắn vừa mới nghiêng đầu qua, một chốc đối mặt với ánh mắt y, trong lòng Vương Dụ Tôn run lên bần bật, lập tức quay mặt đi.
''Ngài sao vậy?'' Mạnh Hạc Đường nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888706/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.