''Chuyện này là thật à?''
''Chính tay tiểu nhân nghe! Dương Cửu Lang đó lo một mình nhà họ Quách không thể đối phó được với ông chủ, cho nên mới tìm đến Lý Cửu Xuân, muốn hắn chuyển sản nghiệp đồ cổ của hắn lại cho mình, như vậy là có tư cách đi tranh cử vị trí hội trưởng!''
Sau khi nghe thám tử báo cáo, Vương Dụ Tôn nhíu chặt mày lại, cuống quít hỏi tiếp: ''Vậy sản nghiệp đồ cổ của tên Lý Cửu Xuân đó thế nào?''
''Ôi trời! Lớn lắm!'' Vẻ mặt của thám tử như đưa đám, giải thích với hắn: ''Lý Cửu Xuân đó bán thứ này lâu rồi, tuy nói là không thể tốt như kinh doanh lương thực hay dược liệu, nhưng đây là Bắc Kinh mà, trên phố túm đại vài người lại thì trong mười người có hết chín người rành rọt mấy món đồ chơi văn hóa, còn những món đồ cổ này ấy, cơ bản là ba năm không khai trương, khai trương một lần là ăn suốt ba năm, không chỉ để hắn kiếm được đầy túi mà còn để dành được một đống quan hệ nhân mạch, các ông chủ trong giới kinh doanh Bắc Kinh thế hệ trước gần như là đều quen biết với hắn hết!''
Vương Dụ Tôn nghe vậy thì trong lòng càng luống cuống, hít sâu vài hơi, lại vội hỏi: ''Vậy họ nói khi nào thì ký hợp đồng?''
Thám tử lắc đầu: ''Cái này thì kiểu nhân không nghe thấy, hai người họ đang nói tới đó thì Trương Vân Lôi đã vọt vào ngắt lời họ, tiểu nhân sợ rút dây động rừng, nên cũng không dám ở lại thêm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888705/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.