Chương trước
Chương sau
Hắn chấn kinh đứng dậy, chỉ thấy cả người toàn thân ê ẩm, cũng chẳng biết lúc nãy Hà Dạ Tư sử dụng chiêu thức gì.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, Hà Dạ Tư cài cắm ảo cảnh vô cùng thuần thục. Lý Quý đoán chừng trong ảo cảnh lúc nãy, lúc Tống Thanh Thư cưỡng ép hắn mở khoá cho nàng ta, cũng là lúc ở bên ngoài….
….hắn đã vô thức mở khoá cho Hà Dạ Tư.
Nghĩ đến đây, Lý Quý thầm hô may mắn, nếu như trong ảo cảnh kia, Hà Dạ Tư không mở miệng nói sai việc Lý Quý là người Băng Cung, hẳn là hắn bây giờ đã là một thi thể lạnh ngắt rồi.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn như lâm vào trầm tư.
“Vô lý, Hà Dạ Tư tu vi Thiên Cảnh, nếu ở trong tông hẳn là phải có tiếng tăm mới đúng. Tại sao ta lại chưa từng nghe qua ? Phải chăng là ta đoán sai, nàng ta không phải là người của Hợp Hoan Tông ?”
“Nhưng không thể sai được. Hà Dạ Tư thi triển Tố Tâm Kinh vô cùng có môn đạo, dù cảnh giới hơn ta, nhưng lại nhẫn nhịn chờ đợi ta phóng xuất, lúc này cả cơ thể lẫn tinh thần đều thả lỏng, quả thật…. không thể nào đề phòng mà thoát được.”
“Đoán chừng lúc nãy trong lúc cưỡng bức, Hà Dạ Tư phát hiện ta hấp thụ âm khí, nên mới nghĩ ta là người của Băng Cung. Việc này cũng không có gì là lạ, Hợp Hoan Tông, ngoại trừ tông chủ, làm gì có nam nhân nào khác.”
“Nhưng qua lời nói dường như Hà Dạ Tư này… cũng có dính líu đến Băng Cung.”
“Khoan đã… dính líu đến Băng Cung, bộ dạng hấp tấp tiến vào bên trong thế kia. Có khi nào….”
“Chẳng lẽ mục đích của nàng ta không chỉ hạ sát Tống Thanh Thư mà còn…
...nhắm đến truyền thừa ? ”
Lý Quý ánh mắt mở lớn.
“Nếu đã liên can đến Băng Cung, lại nhắm đến truyền thừa. Nhưng Du Phụng không hề biết, chỉ có một khả năng…. “
“Không ổn. Đường gia !”
“Khốn kiếp. Tuyệt đối không được !”
Hắn vội mang y phục vào, nhanh chóng chạy về hướng bên trong động.
.
.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Chỉ thấy Lý Quý cả người mồ hôi đầm đìa, bước đi từng bước vô cùng nặng nề bên trong huyệt động nhỏ kia, vừa đi vừa tức tối chửi đổng lên.
- Khốn kiếp ! khốn kiếp !
- Áp chế đã đến mức này. ta Địa Cảnh nửa bước còn khó đi, làm sao Hà Dạ Tư cảnh giới Thiên Cảnh lại không thấy bóng dáng đâu ? Làm sao có thể ?
Nói đến đây, khuôn mặt nhăn nhó của Lý Quý chợt loé. Qua mấy hô hấp, chỉ thấy hai mắt như nheo lại, sử ra Hắc Nhãn.
Cảnh vật dần dần hiện ra trước mắt, bất ngờ đảo một vòng liền thấy một nhân ảnh quen thuộc, đang cầm một vật như lồng đèn rảo bước.
Chính là Hà Dạ Tư !
Nhưng kì quái, xung quanh nàng ta hai tấc phát ra ánh sáng lập loè. Lý Quý ánh mắt chợt động.
- Dường như nhờ chiếc lồng đèn phát sáng có hình thù kì dị kia, Hà Dạ Tư có thể tự nhiên rảo bước không bị cấm chế ảnh hưởng.
- Con mẹ nó, hảo bảo bối, hảo bảo bối a !
Khi thấy bóng dáng của nàng ta cách đó không xa, Lý Quý khuôn mặt mới dần giãn ra. Dù gì thì qua Hắc Nhãn, Lý Quý thấy huyệt động vẫn còn rất xa chưa tới điểm cuối. Nhất thời cũng thôi lo lắng.
Hiện tại áp chế càng lúc càng lớn, nhưng với Lý Quý vẫn chưa đến cực hạn, hắn liền nổi lên tò mò, muốn dùng sức mình để xem rốt cuộc có thể đi được bao xa.
Nhưng qua hơn nửa canh giờ, Lý Quý lúc này mới chỉ tiến thêm được 200 trượng.
Huyệt động lúc này chỉ còn cao hơn hai trượng, tối tăm mịt mù. Không có bất cứ ánh sáng gì. Lê từng bước nặng nề trong màn đêm.
Hắn thấy bên trong cơ thể tiếng xương hệt như có gì đó ma sát phát ra tiếng kêu ken két. Tất cả các bắp thịt trên người như bị xé ra, đau đớn không thể tả. Bàn tay nặng nề lau qua mồ hôi trên mặt, nhìn thấy cả người đang run lên bần bật, Lý Quý khuôn mặt nhăn nhó.
- Khốn khiếp… khốn kiếp…. khốn kiếp… !
- Cứ như vậy không khéo chết thật chứ chẳng đùa. Chả trách mấy trăm năm qua, không ai có thể lấy được truyền thừa kia…
Đang chửi bới, bất ngờ Lý Quý trợn mắt.
Bởi lúc này, hắn thấy rõ ràng, Hà Dạ Tư cách đó không xa đã đi đến tận cùng, lúc này là một ngả rẽ về bên phải, miệng huyệt động chỉ còn cao hơn một trượng một chút mà thôi. Nhưng khiến Lý Quý cả kinh là ngả rẽ bên phải này.
Lại đang có một nam tử dáng người thanh mảnh, quỷ dị chờ đợi sẵn chẳng biết từ lúc nào, trên tay nam tử này cũng có một chiếc lồng đèn tương tự như của Hà Dạ Tư. Bên cạnh nam tử này là thi thể một nữ tử có chút quen mắt, hẳn là vừa mới tuyệt khí.
“Khốn kiếp, nữ tử cùng nam tử lạ mặt kia chính là người của Hạ gia ! “
“Hạ gia có quan hệ rất tốt với Vạn Nhẫn Trang, cũng chính là gia tộc trực tiếp cung ứng bạch thiết làm ra trữ giới chỉ, chả trách tại sao lại quen mắt như vậy. ”
“Nhưng tại sao lại hạ sát nữ tử đồng hành kia a ?”
Chợt ánh mắt Lý Quý nheo lại, không lâu sau liền trợn tròn.
“Đan điền có 1 khối cầu đen bóng thế kia, lại còn có làn sương bao bọc quỷ dị. Chính là…
….tu sĩ Thiên Cảnh của Băng Cung !”
“Chả trách tại sao lại sát hại đồng bạn. Đường gia cũng thật đáng sợ, chẳng thua kém gì Du gia cả”
Hắn đang miên man thì đã thấy Hà Dạ Tư cùng nam tử kia trò chuyện gì đó, chỉ thấy nam tử kia nghe Hà Dạ Tư nói thì ánh mắt nhíu lại, qua mấy hô hấp thì gật đầu.
Bất ngờ cả hai nhân ảnh này cầm hai chiếc lồng đèn kia đưa lên phía trước vách thạch động trước mặt. Cả hai dường như đang lẩm bẩm đọc gì đó, bất ngờ vách thạch thất này loé sáng lên. Chợt có một ngọc giản trắng tinh hiện lên trước mặt.
Lý Quý sắc mặt đại biến.
- Khốn kiếp… phải chăng là truyền thừa ?

Hắn lúc này hệt như trên đống lửa, nhất thời quên cả đau đớn trên cơ thể.
- Phải làm sao a ?
- Nam tử kia cũng là Thiên Cảnh, nếu bây giờ xuất hiện. Ta….
…ắt không phải là đối thủ của y !
- Con bà nó…
- Phải làm sao đây a ?
Chỉ thấy khuôn mặt hắn nhíu lại như suy ngẫm.
.
.
.
.
.
.
Ở phía cuối huyệt động.
- Đường đạo hữu, ngọc giản này chính là truyền thừa ?
Thấy Hà Dạ Tư khuôn mặt có chút thắc mắc, nam tử kia ánh mắt nheo lại lắc đầu.
- Đây cũng là cửa ải cuối cùng hai vị lão tổ đặt ta, hai người vốn là người Băng Cung. Vì vậy muốn tiến vào nhận truyền thừa, có một điều kiện mà rất ít người biết, đó là người nhận…..
….. phải là người Băng Cung !
Hà Dạ Tư trợn tròn.
- Nhưng ta nào phải người Băng cung ?
Nam tử họ Đường kia bật cười.
- Tất nhiên cũng chẳng phải yêu cầu cả hai phải là người Băng Cung. Chỉ cần truyền linh lực vào ngọc giản này, ghi ra một công pháp bất kì của bổn tông, sau khi xác nhận chính xác, cửa động ắt sẽ mở ra.
Nghe vậy, Hà Dạ Tư chợt dâng lên cảnh giác.
- Đường đạo hữu, thật sự ta có việc này, không biết có nên hỏi không ?
Nhìn biểu hiện của Hà Dạ Tư, nam tử bên cạnh bỗng nhướng mày.
- Hà đạo hữu có gì cứ nói.
Đối diện, khuôn mặt Hà Dạ Tư có chút phức tạp.
- Tại sao muốn nhận được truyền thừa này, lại yêu cầu bắt buộc phải có hai người một nam một nữ ?
Nghe vậy, nam tử họ Đường kia chỉ lắc đầu thở dài.
- Vấn đề này, tại hạ thật sự không biết. Ta cũng chỉ phục mệnh cao tầng Đường gia mà làm theo thôi !
Nhìn vẻ mặt của đối phương, Hà Dạ Tư khuôn mặt có chút đăm chiêu, không lâu sau cũng chỉ gật đầu.
Nam tử họ Đường kia một tay liền đặt lên ngọc giản, hít sâu một hơi ngưng thần, chuẩn bị truyền linh lực vào.
.
.
“Ù…ù…ù….uuuuuuuu…”
.
.
Bất ngờ, có vô số hắc đạo lớn nhỏ đen nghịt vô thanh vô thức xuất hiện phát ra tiếng xé gió đáng sợ.
Hà Dạ Tư lẫn nam tử bên cạnh đều giật mình biến sắc.
Chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy liên miên đao nhận ở bốn phương tám hướng từ trong các hắc đạo nhắm về nam tử họ Đường kia không chút nương tay.
Thậm chí còn có đủ thứ vũ khí pháp bảo lẫn cả các công pháp khác nhau nữa.
Trong nháy mắt, nam tử kia chấn kinh, theo quán tính vội thuấn di ra sau né tránh.
“Xoẹt…”
Nhất thời chỉ thấy một bóng đen chẳng biết từ đâu xuất hiện quỷ dị lướt qua người nhanh như xé gió.
Vừa dừng chân, nam tử kia liền nhanh như chớp nhìn xuống dưới tay mình, ánh mắt chấn kinh tột độ, miệng kinh hãi lắp bắp.
.
- Ngươi !!!!! Đề Đăng… Đề Đăng Lung của ta !!!!!
.
- ÁAAAAAAAAAA……..
.
Tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn vang vọng cả huyệt động.
Chỉ trong hai cái nháy mắt, vì không có lồng đèn kì lạ kia, nam tử này đã bị áp chế khủng bố ở cuối huyệt động này chèn ép.
“Ầm….”

Nhất thời ngã rạp ra sau.
Cả người xuất huyết đỏ thẫm bắn ra từng tia máu phun tung toé, không còn cử động gì nữa. Ánh mắt trợn tròn khó tin. Lúc này y đã tuyệt khí mà chết.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh, từ lúc hắc đạo kia xuất hiện cho đến lúc nam tử họ Đường kia ngã xuống, chưa đến 2 cái hô hấp.
Ngay cả Hà Dạ Tư lúc này dù là Thiên cảnh tu sĩ đi nữa, nhất thời cũng chỉ biết vô thức thoái lui ra sau, đầy cảnh giác nhìn nhân ảnh trước mặt.
Thấy nhân ảnh cướp lấy lồng đèn của nam tử họ Đường kia đứng run rẩy ở đối diện. Ánh lửa bên dưới lồng đèn kia hắt lên, vừa nhìn thấy nhân ảnh Lý Quý, Hà Dạ Tư ánh mắt trợn tròn mở lớn.
- Là ngươi ?
Đây cũng là kế hoạch mà Lý Quý tính toán, vốn dĩ nếu chân chính giao đấu, Lý Quý chẳng thể có một chút cơ hội nào đắc thủ. Hơn nữa, áp chế nơi này vô cùng khủng khiếp, hắn không thể cầm cự quá lâu. Vì vậy mọi chuyện đều dẫn đến một phương pháp đó là…
…. Cướp lấy đèn lồng kia.
Đầu tiên Lý Quý hắn biết nếu giao đấu với thiên cảnh chắc chắn thất bại, nhưng hắn lại rõ ràng có ưu thế về tốc độ, việc cướp được ngọn đèn kia không phải là không khả thi. Mặt khác còn có yếu tố bất ngờ hỗ trợ. Hắn cũng biết nam tử họ Đường này cùng Hà Dạ Tư dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến có người có thể vô thanh vô thức xuất hiện ở cuối huyệt động này.
Chỉ là phương pháp này phải yêu cầu…. nhanh !
Nếu dây dưa quá vài hô hấp mà không lấy được đèn lồng kì quái kia hoặc không kịp trở lại, người chết chắc chắn là hắn !
.
.
Chợt Hà Dạ Tư quay sang nhìn thi thể nam tử họ Đường bên cạnh, nàng ta khuôn mặt chợt cau lại, vừa khó tin, vừa tức giận tột độ.
- Khốn kiếp, ta đã niệm tình tha cho ngươi, nhưng tên khốn ngươi lại dám phá hỏng đại sự của ta.
- Ngươi đáng chết !
Hà Dạ Tư cũng không đợi hắn mở miệng, liền không chút chần chừ niệm pháp quyết.
Lý Quý thấy nàng ta động thủ, khuôn mặt biến sắc hét lớn.
- Khoan !!!!!!
Huyễn tẫn chi môn trấn nhật khai
Trung gian nhất khiếu hỗn linh đài
Vô quan, vô toả, vô nhân thủ
Nhật nguyệt đông tây tự vãn lai.
Tạm dịch:
Huyễn tẫn chi môn một khiếu khai
Khiếu này có thể gọi linh đài
Khoá then hờ hững không ai giữ
Nhật nguyệt đông tây mặc tới lui.
Vừa nghe xong mấy câu chữ tối nghĩa này, Hạ Dạ Tư nhất thời trợn tròn.
- Ngươi… ngươi… làm sao ngươi biết ?
Thấy khuôn mặt Hà Dạ Tư thất thố, động tác đình chỉ. Lý Quý biết mình đã thuyết phục thành công, lúc này mới quỳ rạp xuống, đau đớn khó dấu. Hắn dù qua mấy cái hô hấp đã cướp được đèn lồng trong tay nam tử kia.
Nhưng trong một hai hơi thở, cũng bị ảnh hưởng, cả người cũng bắt đầu xuất huyết, ướt đẫm cả y phục, gân cốt như bị ai đó mạnh bạo bẽ gãy ra vậy. Chỉ thấy Lý Quý thở dốc, giọng nói run rẩy.
- Bây giờ… có thể xác nhận Dạ Tư cô nương là người… của Hợp Hoan Tông rồi… ta… cũng cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Chỉ thấy khuôn mặt Hà Dạ Tư lại không những giãn ra mà còn cau lại, nhìn Lý Quý vô cùng cảnh giác.
- Bốn câu trong yếu quyết Hạ Vu Kinh này, tuyệt đối Hợp Hoan Tông không ngoại truyền.
- Ngươi rốt cuộc là ai ?
Thấy Hà Dạ Tư nhìn mình đầy đề phòng, hắn nén đau thở dài nói ngắt quãng.
- Ta chính là… nam tử duy nhất của Hợp Hoan Tông….
…. cũng là thiếu chủ hiện tại của bản tông….
….Ta là Lý Quý ! ….phương Bắc Mãn Hoang giới !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.