Dứt lời, Lý Quý đang thất thần thì Hà Dạ Tư trở mình rút hạ thân ra khỏi hắn, vì hai tay hai chân bị còng chặt, nàng ta có chút khổ sở mới xoay mình được. “Chàng sao còn chưa nằm ra ?” Vừa nói xong, không đợi Lý Quý trả lời, Hà Dạ Tư đã quay người, thượng đồn căng mọng đẩy người hắn nằm vật ra. Lý Quý đang trợn tròn đã thấy nàng ta ngồi lên bụng mình. Khuôn mặt có chút nhăn nhó. “Thiếp không cho vào được… giúp thiếp một tay !” Vừa truyền âm xong, thấy Lý Quý như thất thần không có động tĩnh gì, Hà Dạ Tư khuôn mặt khẽ nhíu lại. “Này ! này ! chàng đang ân ái với ta mà còn tơ tưởng đến người khác nữa đúng không ?” Khuôn mặt Lý Quý thoáng nhìn qua Hà Dạ Tư thật sâu có chút phân vân lẫn phức tạp. Nhưng dù mới phóng xuất đi nữa, nhưng thật sự khi lướt mắt qua. Thấy cơ thể loã lồ của nàng ta, Lý Quý nhất thời dục vọng lại dâng trào mãnh liệt, nuốt nước miếng mấy cái, mao côn lông lá vừa xìu xuống lại dựng đứng trở lại. “Chàng thật là…. để thiếp chờ đến khi nào ? ….Cho vào bên trong thiếp đi, thiếp muốn lắm rồi a” Hà Dạ Tư ngồi sang một bên, bờ mông đưa qua đưa lại khẽ đụng chạm vào dương vật hắn như giận dỗi. Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái, cũng vô thức bàn tay cầm lấy mao côn của mình, đưa đến âm hộ lông lá bên trên. Nhất thời cả người Hà Dạ Tư như bật cười, ngồi xuống. “Ọc… ọc….” Tinh khí hắn phóng xuất lúc nãy ồ ạt trào ngược ra trở lại, Hà Dạ Tư như nhận biết, nhăn nhó nhìn sang Lý Quý truyền âm. “Hi hi hi….Chàng thật là…. sao lại phóng xuất nhiều như vậy a? Mấy tháng qua chẳng lẽ chàng nhịn ? Không giao hoan với nữ tử nào khác ? “ Lý Quý ánh mắt vừa đê mê, vừa mơ màng khó hiểu. - Ta… ta… “Chàng thật là hư hỏng đấy. Ngay cả nơi này cũng dám đến !” - Nơi này ? Bất ngờ, tiếng đàn trong đêm bất giác vang lên. Tiếng đàn lúc thì réo rắt u oán, lúc thì lanh lảnh khiến người nghe cảm thấy rộn ràng. “Mặc kệ đi. Chàng càng hư hỏng, thiếp càng thích a…. Tống Thanh Thư suốt ngày chỉ biết gẩy đàn ngâm thơ, thật chán chết đi được !” “Hắn đang ở sau hậu viên, ngày nào cũng vậy, hai canh giờ nữa mới trở lại…." "Chúng ta…. hihihi” Nghe tiếng truyền âm trong đầu đến đây liền im bặt, nhất thời Hạ Dạ Tư khuôn mặt đầy tiếu ý nhấp xuống từ từ, không lâu sau thì càng lúc càng nhanh, chỉ thấy Hà Dạ Tư bộ dạng vô cùng điêu luyện, ngửa cổ lên trời phát ra tiếng rên khe khẽ, ánh mắt nhắm nghiền đầy mê li. Cảm giác khoan khoái dưới hạ thân khiến Lý Quý nhất thời thất thần, khuôn mặt cũng dần dần nóng ran lên. Từng tiếng phạch phạch do Hà Dạ Tư nhấp xuống, cùng với tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng ta, khiến Lý Quý cũng rạo rực không kém, đôi khi nàng ta còn thay đổi nhịp nhấp, cả người như uốn éo bên trên mao côn hắn, khiến Lý Quý cũng phải hô hấp không thông. “Um…ư….ư….” “Ơ ơ…ơ….ummm” Tiếng rên rỉ của Hà Dạ Tư càng lúc càng lớn, không chút cố kị. Lý Quý đang thất thần bất ngờ… “Rầm….” Cánh cửa phòng bị đạp văng ra. - Để xem lần này ngươi lấy gì mà chối ! Lý Quý lẫn Hà Dạ Tư đều giật thót, chấn kinh tột độ. Bởi giọng nói kia, chính là…. …. Tống Lượng, trang chủ Tống gia ! Bên cạnh, Tống Thanh Thư khuôn mặt vô cùng phẫn nộ. Chỉ thấy Tống Lượng vừa thấy tình cảnh bên trong liền lắc đầu quay mặt, không muốn thấy tràng cảnh dâm loàn kia. Khuôn mặt Hà Dạ Tư vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng rút ra khỏi hạ thân của Lý Quý. Ánh mắt mở lớn như muốn khóc. Lý Quý thì bội bật dậy, kéo chăn che lấy cơ thể mình. - Ta phải giết hai ngươi ! Tống Thanh Thư lúc này 2 mắt đỏ ngầu, xông tới tế ra phi kiếm. Bất ngờ Tống Lượng hét lớn. - Khoan đã ! Tống Lượng dường như ngước mặt lên trời. - Hai bọn hắn chớ có giết, dám coi thường Tống gia như vậy, phải giày vò hành hạ một chút ! Chỉ thấy Tống Thanh Thư ánh mắt loé lên, nhoẻn miệng cười độc ác, cười gằn.
- Cha quả thật suy nghĩ chi li. Giết bọn hắn chẳng phải quá nhân từ ! Tống Thanh Thư đi đến bên cạnh, nhìn ánh mắt mở lớn đề phòng của Lý Quý có chút khinh bỉ. - Để xem ngươi làm sao ăn nói với Du Trang chủ ? - Ưuuu… umm..u…. Nghe tiếng của Hà Dạ Tư phát ra, Tống Thanh Thư liền nhanh như chớp vung đến một bạt tai giòn tan. “Bốp” - Tiện nhân ngươi câm miệng ! Để xem hai ngươi đến hình phòng của Tống gia, có còn mở miệng rên rỉ được không ! Chợt Tống Thanh Thư trừng mắt nhìn Lý Quý. - Còn không mau mang y phục, cút xuống ! Lý Quý ánh mắt có chút thâm trầm, nhưng vẫn mang lại y phục sau đó đứng bên cạnh, hạ nhân của Tống gia từ bên ngoài đã nhanh chóng tiến vào túm lấy cổ hắn áp giải. - Ngươi còn không mang lại y phục ? Hà Dạ Tư ánh mắt đang đẫm lệ chợt mở lớn lắc đầu, sau đó nhìn nhìn về phía Lý Quý. Bất ngờ Tống Thanh Thư như động nộ phát điên, nhanh như chớp tung một cước như thôi sơn. “Rầm !” Lý Quý không để ý liền trúng chiêu, văng thẳng vào cửa chính. Tống Thanh Thư ra chiêu vô cùng chuẩn độc, hắn không tài nào đỡ kịp. Chỉ thấy hắn ôm bụng đau đớn, nhìn lên Tống Thanh Thư vô cùng oán độc. - Ngươi nhìn cái gì ? Còn không mau cởi trói cho tiện nhân này. Chỉ thấy Lý Quý có chút khó khăn đứng dậy, tế ra một lệnh bài kì lạ. Lúc này hai còng tay còng chân của Hà Dạ Tư mới mở ra. Nàng ta lúc này khóc sưng cả mắt, nhanh chóng mang lại y phục quỳ gối trước mặt Tống Thanh Thư. - Thanh Thư…. Thiếp xin chàng…. Không phải lỗi của thiếp… là…. …. Lý Quý…. là Lý Quý hắn dụ dỗ thiếp…. Tống Thanh Thư sắc mặt có chút phức tạp, nhìn về phía Lý Quý. - Uổng công ta luôn hết mực xem ngươi như bằng hữu, không ngờ ngay cả phu nhân ta, ngươi cũng đánh chủ ý tới. Thậm chí còn đến tận Tống gia gian díu. Thấy Lý Quý ánh mắt đanh lại, Tống Thanh Thư mới nhìn sang Hà Dạ Tư quát. - Ngươi khóc lóc cái gì. Hắn 5 phần tội, còn ngươi 10 phần tội. Nếu ngươi không phối hợp, hắn nào dám to gan đến tận đây gian díu ? Chỉ thấy Hà Dạ Tư quỳ mọp xuống. - Thanh Thư chàng…. Chàng không biết đó thôi. Lý Quý hắn là người của Băng Cung, tu luyện thải âm bổ dương, hắn đã dùng trớ chú điều khiển thiếp. Nếu thiếp không nghe theo thì…. - Hu hu hu, không phải lỗi của thiếp ! Tống Thanh Thư ánh mắt mở lớn, nhìn sang Lý Quý sát ý không chút che dấu ? - Băng Cung ? Nghe đến đây Lý Quý đang âm trầm cũng trố mắt. - Ta… ta là người của Băng Cung ? Dứt lời, Lý Quý ánh mắt mở lớn, dường như nhận ra gì đó ! Sống lưng lạnh ngắt nổi gai ốc khắp cả người như cảm thấy gì đó vô cùng đáng sợ. Có thể nói từ lúc nhập đạo đến giờ, chưa bao giờ Lý Quý sợ hãi như vậy. Hắn không chút suy nghĩ cắn mạnh đầu lưỡi. Nhưng thấy Tống Thanh Thư vẫn đang trừng mắt nhìn mình, Hà Dạ Tư vẫn đang quỳ gối khóc lóc nhìn hắn oán độc. Lý Quý không chút suy nghĩ tế ra một tiểu kiếm, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tống Thanh Thư, hắn cầm lấy Tiểu Kiếm đâm xuyên lòng bàn tay mình. - Aaaaaaaaa ! Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền đến. Hắn cắn răng nhịn đau. Vội định thần nháy mắt liên hồi, bất ngờ cảnh vật trước mắt hiện ra..... ....còn khiến Lý Quý còn hoảng sợ hơn. Hắn đã trở lại huyệt động thí luyện kia, nhưng lúc này cũng hệt như tư thê ban nãy, vẫn đang dựa vào thành động, cả người đau đớn hệt như mới bị trúng một chiêu gì đó cực nặng, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn nhào cả lên. Hà Dạ Tư chỉ cách hắn mấy bước chân, dù cơ thể vẫn đang loã lồ, nhưng hai tay hai chân đã không còn gông cùm nữa, đang cầm một tiểu kiếm chuẩn bị kết liễu hắn.
Lý Quý ánh mắt mở lớn, vội hét lên thất thanh. - Dạ Tư dừng tay ! Ta là bằng hữu của Hợp Hoan Tông ! Lúc này chỉ thấy Lý Quý cả kinh, nhưng Hà Dạ Tư còn chấn kinh hơn, hai tay cầm tiểu kiếm đang định đâm xuống ngay đỉnh đầu hắn liền khựng lại, run rẩy. - Ngươi…. ngươi làm sao ngươi biết Hợp Hoan Tông ? Thấy nàng ta dừng tay, Lý Quý liền gục đầu thở phào. - Con mẹ nó ! Nếu sớm biết nàng là người Hợp Hoan Tông, cũng chẳng có tình cảnh này. Hà Dạ Tư liền quát lớn. - Nói mau ? Làm sao ngươi biết Hợp Hoan Tông ? Lý Quý cười khổ. - Nàng cần gì phải lo lắng như vậy, bây giờ đã không còn gông cùm, nàng muốn giết ta thế nào chẳng được. Hà Dạ Tư nghe vậy sắc mặt có chút phức tạp, không lâu sau mới từ từ thu tiểu kiếm. Bất ngờ nghe tiếng Lý Quý thở dài. - Ta không chỉ biết Hợp Hoan Tông, mà còn biết rõ nữa là khác. Chỉ thấy khuôn mặt nhìn lên Hà Dạ Tư cười khổ. - Cũng chẳng thể ngờ, có ngày chính ta lại trúng Tố Tâm Kinh. Vừa nghe đến đây, Hà Dạ Tư chấn động cực độ, tay cầm kiếm cũng rơi xuống. - Ngươi… làm sao ngươi biết Tố Tâm Kinh ? Chỉ thấy Lý Quý khuôn mặt như suy nghĩ gì đó mới nói chầm chậm. - Tố Tâm Kinh là pháp môn cài cắm ảo cảnh đặc trưng của Hợp Hoan Tông, ta không thể nào nhầm được. - Hơn nữa, ta cũng như nàng, cũng đến tử Mãn Hoang Giới. Hợp Hoan Tông…. Nói đến đây hắn chợt khựng lại, thở dài. - Hợp Hoan Tông…. có ơn với ta ! Cũng vì dính líu đến Hợp Hoan Tông, ta mới phải tha hương đến tận Thất Thải giới này. Lý Quý vốn dĩ vì chưa hoàn toàn tin tưởng Hà Dạ Tư, bởi vậy mà hắn mới phải nói dối là bằng hữu của Hợp Hoan Tông, tất nhiên cũng chẳng lỗ mãng mà nói ra mình là thiếu chủ của Hợp Hoan Tông cả. Việc tiết lộ thân phận lúc này với Lý Quý quá rủi ro, lợi bất cập hại. Hắn cũng không ngoại trừ trường hợp Tố Tâm Kinh có ngoại nhân thi triển được. Hà Dạ Tư khuôn mặt chợt đanh lại. - Có ơn ? Lý Quý cười khổ. - Chuyện này dài dòng, không tiện nói ra bây giờ, nàng rốt cuộc làm sao đến đây ? Chỉ thấy Hà Dạ Tư không trả lời, mà nhìn sang hắn. - Trả trữ giới chỉ cho ta. Thấy Lý Quý rút một chiếc nhẫn trên tay đưa cho mình, Hà Dạ Tư ánh mặt thoáng qua phức tạp. Không lâu sâu liền nhanh chóng lấy nàng ta lấy ra một bộ y phục mang vào. Chỉ liếc sang hắn, sau đó có chút nôn nóng biến mất vào sâu trong huyệt động, chỉ vọng lại giọng nói. . . “Tiểu Kê… nể tình ngươi là bằng hữu của Hợp Hoan Tông, hơn nữa còn là người của Băng Cung… ta sẽ không lấy mạng ngươi “ “ Nhưng nếu còn ngáng đường…. đứng trách tại sao ta lại độc ác “ . . Lý Quý thấy biểu hiện Hà Dạ Tư, nhất thời giật mình. - Khoan đã, ta chưa nói xong mà !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]