Chương trước
Chương sau
Hà Dạ Tư chấn động tột độ, đôi mắt đen láy mở lớn trợn tròn nhìn hắn, vô thức lui ra sau vài bước.
- Làm… làm sao có thể ?
Nhìn Lý Quý khuôn mặt đau đớn không trả lời, run rẩy lấy ra mấy viên đan được cho vào miệng, Hà Dạ Tư khuôn mặt đanh lại nheo mắt liếc hắn vô cùng đề phòng.
Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng điều tức, khuôn mặt nhăn nhó nhưng một tay lại đang cầm lồng đèn, bộ dạng vô cùng buồn cười, nhưng Hà Dạ Tư nào có tâm trí đâu cười cợt. Lý Quý hít sâu một hơi, ánh mắt mở hờ.
- Trước đây Hợp Hoan Tông gặp nạn lưu vong, cô nương thuộc nhóm Hàn Duệ hay Tiêu Mộ Đình ?
Vừa nghe Lý Quý nhắc đến hai cái tên này, nàng ta ánh mắt chợt động, rốt cuộc khuôn mặt mới có chút giãn ra.
- Ta… thuộc nhóm tam trưởng lão Tiêu Mộ Đình.
Lý Quý ánh mắt chợt loé.
- Hợp tác với Đường gia Băng Cung là kế hoạch của riêng cô nương…
… hay của Tiêu Mộ Đình ?
Hà Dạ Tư ánh mắt kinh ngạc.
- Làm sao ngươi biết ta hợp tác với Đường gia ?
Lý Quý khuôn mặt mỉm cười.
- Trả lời một câu hỏi, bằng một câu hỏi khác thì có chút… bất lịch sự a !!
Chỉ thấy Hà Dạ Tư ánh mắt phức tạp, không lâu sau mới thở dài.
- Chuyện này nói ra cũng dài dòng, ta vốn thuộc nhóm Tiêu Mộ Đình, nhưng khi vừa đặt chân đến Kim Sa Giới. Ta đã đơn phương tách nhóm để đến Thất Thải giới này. Tìm hướng đi khác với bà ta.
Lý Quý nhướng mày.
- Vì sao ? Chẳng lẽ Triệu Cao Vương có vấn đề gì ?
Khuôn mặt Hà Dạ Tư cười khổ.
- Không, ngược lại. Triệu Cao Vương đối đãi với chúng ta rất tốt. Chỉ là ta và Tiêu Mộ Đình có chút… không hợp nhau. Vì vậy ta mới….
Nghe vậy, khuôn mặt Lý Quý khẽ động, dù cả người đang run rẩy nhưng lại bật cười.
- Tiêu Mộ Đình với sự hậu thuẫn của Triệu Cao Vương, sẽ công phá phương Nam. Cô nương lại tìm đến Thất Thải giới, dựa dẫm Băng Cung, hòng tìm cơ hội tiến về phương Bắc ?
Hà Dạ Tư khẽ lắc đầu.
- Băng Cung quá xa phương bắc Mãn Hoang, công phá là chuyện không thể. Hơn nữa còn đang nội chiến hai nhà Đường - Du. Ta cũng không tính xa xôi như vậy, ta chỉ có một mình, thân cô thế cô. Chỉ đơn thuần là…
Lý Quý nheo mắt.
- Nên cô nương mới làm tay chân cho Đường gia ?
Khuôn mặt Hà Dạ Tư thoáng qua xấu hổ.
- Ta…ta… cũng không hẳn là tay chân, ta chỉ muốn kiếm một nơi an ổn tu luyện, sớm tăng tu vi. Hơn nữa, mấy năm qua Đường gia cũng đối đãi với ta không tệ.
Chỉ thấy Lý Quý lắc đầu mấy cái, khẽ liếc sang nàng ta thở dài.
- Tất nhiên là không tệ rồi, Băng Cung đệ tử không được hoan ái cùng nhau, tìm đâu ra được một nữ tử Thải Dương Bổ Âm như cô nương nhỉ ?
Nghe vậy, sắc mặt Hà Dạ Tư chợt động, như né tránh ánh mắt Lý Quý, cũng không có trả lời. Không lâu sau nàng ta mới chợt nhớ ra gì đó, có chút thất thố.
- Ngươi ở phương Bắc, lại trở thành thiếu chủ, Hợp Hoan Tông ở nơi này hẳn là do…
Nghe đến đây, chỉ thấy Lý Quý gật đầu, bàn tay vận khí hít một hơi thật sâu, khuôn mặt có chút tốt hơn. Hắn ánh mắt khẽ động, lấy ra một bầu rượu, uống liên tiếp mấy hớp.
Linh tửu vừa nuốt xuống, cả người nóng ran vô cùng thư thái, cơn đau cũng giảm hẳn, không lâu sau mới có chút tiếu ý tiếp lời.
- Là Liễu Thanh chưởng quản, cũng chính bà ta truyền Hợp Hoan Đại Pháp cho ta, chọn ta làm thiếu chủ.
Chỉ thấy ánh mắt Hà Dạ Tư mở lớn.
- Khoan !!! Hợp Hoan Đại Pháp này chỉ có cùng huyết thống với Tông Chủ hoặc trưởng lão mới có thể, chẳng lẽ… chẳng lẽ….
Lý Quý ánh mắt chợt loé, dường như suy nghĩ gì đó, không lâu sau mới gật đầu.
- Đúng vậy. Ta chính là tư sinh tử của Liễu Thanh !
Vừa nói xong, hắn ánh mắt chợt động khó hiểu, bởi Hà Dạ Tư ánh mắt vô cùng chấn kinh, lại lui ra sau thêm vài bước, cả người đứng không vững như muốn ngã, tay phải vin vào thành đá mới đứng vững được.
Thậm chí trong huyệt động yên ắng này, hắn còn nghe hơi thở của Hà Dạ Tư dồn dập bất thường. Chỉ thấy nàng ta khẽ lắc đầu liên hồi, miệng lẩm bẩm.
- Không thể… không thể được… làm sao có thể….
Thấy biểu hiện kia, Lý Quý khuôn mặt khó hiểu, uống một ngụm rượu cười cợt.

- Làm sao không thể ?
Chỉ thấy Hà Dạ Tư vô cùng hoang mang, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Quý, khó khăn nói ra từng chữ.
- Bởi ta…. bởi ta chính là….
....nhi nữ của Liễu Thanh.
.
.
“Phụt”
.
.
Lý Quý phun hết rượu trong miệng ra, ho sặc sụa, bình linh tửu cũng rơi xuống đất.
Miệng mở lớn thậm chí còn có thể nhét cả một quả trứng vào. Chỉ thấy hắn nuốt nước miếng lắp bắp.
- Cái gì ? Ta có nghe nhầm không ?
- Ngươi là nhi nữ trước đây ở cùng Liễu Thanh, sau đó được Sát Sanh Tăng mang về Hợp Hoan Tông ?
Thấy Hà Dạ Tư run rẩy gật đầu. Lý Quý lúc này bộ dạng cũng chẳng khá hơn. Lắc đầu liên hồi, hai mắt trợn tròn vô cùng đặc sắc.
- Lão thiên thật biết trêu ngươi, làm sao lại trùng hợp như vậy ? Chả trách tại sao lần đầu tiên thấy ngươi, ta lại có cảm giác kì lạ vô cùng khó giải thích.
- Ngươi không biết đấy thôi, tìm kiếm tung tích ngươi chính là điều mà trước đây Liễu Thanh luôn trăn trở…
- Con mẹ nó… Ha ha ha ha…. ha ha ha ha !
- Thật là trớ trêu, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu mà !
(*Đạp phá thiết hài vô mịch xử. Đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn giày sắt tìm không ra, đến khi thấy được chẳng tốn chút sức lực )
Hà Dạ Tư lúc này thất thần, cả người hệt như vô lực ngã quỵ xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp đỏ ửng lên.
- Ngươi vẫn còn tâm tư cười cợt ư ?
- Ta và ngươi chính là tỷ đệ đấy…. ban nãy ta và ngươi còn…ngươi còn …. khốn kiếp !
Lý Quý lúc này mới giật thót, nhất thời hiểu ra biểu tình của Hà Dạ Tư tại sao lại thất thố như vậy, nhưng hắn lại không chút lo lắng.
- Ai da… nếu biết trước ngươi là nhi nữ của Liễu Thanh, ta cần quái gì quanh co nói dối chứ.
Thấy Hà Dạ Tư như rưng rưng nước mắt, nhướng mày khó hiểu. Lý Quý bật cười.
- Không cần lo lắng, ta và ngươi cũng chẳng phải loạn luân, bởi lẽ… ta thật sự…
…. Không cùng huyết thống với ngươi.
Lý Quý nhìn sang Hà Dạ Tư thở dài.
- Việc này chính là Liễu Thanh bày ra, ta cũng chỉ vô tình trở thành thiếu chủ Hợp Hoan Tông, Liễu Thanh vì sợ sau này 2 vị trưởng lão kia cùng chúng đệ tử dị nghị ngăn cản…Nên mới nhận ta làm nghĩa tử, đồng thời thông báo đến chúng đệ tử phương Bắc, ta chính là tư sinh tử của bà ta.
Hắn uống mấy hớp rượu, bật cười.
- Ban nãy ta vẫn lo lắng tiết lộ chuyện này cho ngươi sẽ bại lộ thân phận thật sự, nếu ngươi là nhi nữ của Liễu Thanh, thì thật sự ta cũng chẳng còn gì cố kị.
Nghe hắn giải thích xong, bộ dạng thong dong không chút lo lắng, Hà Dạ Tư ánh mắt mở lớn.
- Ngươi nói thật sự ?
Cũng chả trách sao nàng ta lại thất thố, dù Hà Dạ Tư có là dục tu đi nữa, việc loạn luân vẫn thật sự rất khó chấp nhận. Như Tà Đế của Hợp Hoan Tông loạn luân chấn động với nhi nữ trước đây, vẫn còn lưu lại tiếng xấu muôn đời, thậm chí việc xảy ra đã rất lâu rồi nhưng hiện tại, Mãn Hoang giới cả chính tà vẫn còn lôi ra để chê trách Hợp Hoan Tông, răn đe chúng đệ tử. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cả chính tà càng chán ghét Hợp Hoan Tông hơn.
Lúc này thấy Lý Quý gật đầu, nàng ta khuôn mặt mới giãn ra yên tâm. Chợt nghĩ gì đó, ánh mắt chợt lo lắng.
- Khoan đã… trước ngươi có nói vì dính líu đến Hợp Hoan Tông mới lưu vong đến Thất Thải giới này, rốt cuộc tình hình mẫu thân ta hiện tại như thế nào rồi ?
Vừa nghe đến đây, Lý Quý khuôn mặt liền trầm xuống, uống liên tiếp mấy hớp rượu, nhìn sang Hà Dạ Tư thở dài.
- Được rồi, ta sẽ kể ngươi đầu đuôi mọi chuyện….
.
.
.
.

.
.
.
.
Hơn chừng một khắc sau.
Chỉ thấy ở cuối huyệt động này vô cùng yên ắng không chút tiếng động. Hà Dạ Tư thở dài.
- Nói vậy ngươi đến Thất Thải giới này vừa trốn tránh, vừa tìm cơ hội… cứu mẫu thân ?
Lý Quý uống một hớp rượu, ánh mắt đanh lại phát ra dị quang.
- Cứu Liễu Thanh.
- Báo huyết thù.
- Phục hưng Hợp Hoan Tông !
Hà Dạ Tư đang miên man lâm vào trầm tư thì Lý Quý đã nhìn sang, khuôn mặt có chút trầm xuống.
- Dạ Tư, sức người có hạn, ta thật sự….. không thể làm việc này một mình được.
Chỉ thấy nàng ta gật đầu, hít một hơi thật sâu.
- Mẫu thân đã đề cử ngươi, ta cũng chẳng có lý do gì không tin ngươi cả.
- Ta cũng mong muốn cứu mẫu thân, phục hưng Hợp Hoan Tông trở lại thời hoàng kim hơn bao giờ hết, nhưng hiện tại ta cũng thân cô thế cô, chẳng có quyền bính gì cả. Bởi vậy mới phải nương nhờ Băng Cung, ngươi nói xem hiện tại ta có…
Lý Quý ánh mắt loé lên, gạt tay ngắt lời.
- Chỉ vậy là đủ !
Thấy Hà Dạ Tư khuôn mặt khó hiểu, Lý Quý uống một hớp rượu, ánh mắt quỷ dị.
- Có ngươi, Băng cung mới thật sự thống nhất mà chiếm Thất Thải giới được, đây chính là tiền đề để đánh về phương Bắc Mãn Hoang giới !
Nghe đến đây, Hà Dạ Tư đang miên man chợt giận dữ, chỉ về thi thể nam tử gần đó.
- Ngươi nói hay lắm, giờ hắn đã chết mất rồi. Làm sao Đường gia lấy được truyền thừa mà thống nhất Băng Cung chứ ?
Hắn nghe vậy liền bật cười, đi đến sát nàng ta, mặc cho Hà Dạ Tư nhăn nhó, bàn tay khẽ nâng cằm nàng ta lên.
- Ai nói ta để Đường gia… thống nhất Băng Cung chứ ?
Khuôn mặt đang ngước lên của Hà Dạ Tư chợt chấn động.
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ…
Lý Quý bật cười một tràng.
- Dạ Tư ơi Dạ Tư…. Ngươi quên mất trang chủ Vạn Nhẫn Trang họ gì à ?
Hà Dạ Tư chợt nghĩ gì đó, chợt run rẩy lẩm bẩm.
- Bách Băng giới có không ít môn phái ngự băng. Nhưng vừa ngự băng lô hoả thuần thanh thế kia, tu vi Quân Cảnh, lại còn họ Du… khốn kiếp… tại sao ta lại không nghĩ ra…
- Khoan đã, Đường gia mạng lưới tình báo vô cùng tốt, làm sao lại không phát hiện ra thân phận của vị Tả Sứ này ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.