Tôi men theo hành lang trở về phòng, uể oải đưa tay lên đấm lưng,toàn thân đau mỏi, bước đi loạng choạng. Ngày hôm nay xảy ra nhiềuchuyện, tôi thấy đầu óc quay cuồng. Mỗi khi mệt mỏi tôi thường haychóng mặt, đó là do căn bệnh máu trắng gây ra. Bỗng nhiên phía trướcxuất hiện hai bóng người, một cao lớn, một nhỏ bé, ánh trăng chếchnghiêng, chiếu sáng một góc hành lang, soi tỏ màu áo cà sa nhà chùa vàmàu váy hồng thiếu nữ.
Tôi băn khoăn không biết vị sư nào hẹn gặp thiếu nữ, nên lẳng lặngnép vào một góc khuất, lòng thầm thở than: Hôm nay là ngày gì thế khôngbiết, toàn phải thập thò bờ tường bụi rậm nghe chuyện người khác thếnày!
Giọng nói thâm trầm của người đàn ông cất lên:
- Ta đáng tuổi ông của cô, cô chỉ là một cô bé mà sao thiếu tự trọngnhư vậy! Người đó là Rajiva! Chàng đang nói chuyện với ai? Tôi thót tim, mồ hôi đổ trên trán, hồi hộp thò đầu ra nhìn.
Thiếu nữ tiến lên một bước, Rajiva lập tức lùi lại phía sau. Cô gáiđang đứng ở vị trí được chiếu sáng hoàn toàn bởi ánh trăng vằng vặc, nên có thể thấy rõ vẻ yêu kiều, tha thướt, và một khuôn mặt đã được trangđiểm hết sức kĩ càng. Tôi đưa tay lên bịt miệng, cô gái đó là Yến Nhi!
- Pháp sư phu nhân cũng là nạn dân từ Lương Châu đến đây.Phu nhân gặp gỡ pháp sư trước Yến Nhi, nên Yến Nhi không dám tranh giành chức vợ cả với chị ấy. Hôm nay được ngắm nhìn dung nhan phi phàm củapháp sư, Yến Nhi thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097154/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.