Ngày hôm sau, vẫn là viên thái giám họ Trịnh đưa tôi đi tham quankhắp lượt khu vực ngoại diên của cung điện. Dù chỉ là một phần nhỏ,nhưng đủ khiến tôi mỏi nhừ chân, quả không hổ danh là cung Vị Ương nămtrăm năm lịch sử. Vì sự có mặt của Trịnh Hoàng môn nên tôi không thể lôi đồ nghề ra phác hoạ và ghi tốc ký, chỉ có thể âm thầm ghi lại mọi thứtrong trí nhớ. Lúc quay về nơi ở thì ngày đã sang chiều, tôi thấy rấtnhiều người đang có mặt trong sân vườn. Nhìn kỹ thì nhận ra họ chính làcác cô gái Lương Châu bị Hách Liên Bột Bột bắt cóc, Hô Diên Tĩnh cũng có mặt.
Chín cô gái nhìn thấy tôi thì đồng thanh chào:
- Phu nhân!
Tôi giật mình, họ đều quen tôi, nhưng vẫn cúi chào tôi một cách trịnh trọng thế này, tin rằng trước đó, họ đã được dặn dò kỹ lưỡng. Tôi nhìnthấy một gương mặt lạ, cô gái này không đi cùng với tôi tới vườn TiêuDao dạo trước. Tôi đếm lại, tổng cộng là mười người, không phải chín.
Tôi dò hỏi viên thái giám đứng bên cạnh. Ông ta nói rằng, bệ hạ đãsai người đưa họ đến đây. Tôi định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng bướcchân rầm rầm vang lên, sau đó một thái giám cao giọng thông báo:
- Bệ hạ đến!
Mọi người đang có mặt trong khu vườn khi ấy nhất loạt quỳ rạp xuống,tôi không muốn gây sự chú ý, nên cũng quỳ theo. Diêu Hưng cười vang, nắm tay Rajiva, bước vào. Nhà vua khoát tay, cho phép chúng tôi đứng lên.Theo sau Diêu Hưng và Rajiva, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097153/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.