Đêm đó, Rajiva ở lạitrong chùa, không về nhà. Pusyseda đưa Hiểu Huyên tới trò chuyện để tôi đỡbuồn. Buổi chiều ngày hôm sau, cậu ta đến thông báo rằng, Rajiva cùng các nhàsư tụng kinh cầu khấn suốt một đêm, Lữ Soạn đã tỉnh lại, nhìn thấy Rajiva, hắntỏ ra rất sợ hãi. Lữ Quang mất hết thể diện, không muốn tiếp tục lưu lại thànhSubash, ra lệnh sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành về thành Khâu Tử. Vợ chồngPusyseda cũng nhớ hai đứa trẻ, nên sẽ trở về cùng Bạch Chấn.
Hai vợ chồng họ ngồiđợi Rajiva cùng tôi. Ăn tối xong mới ra về. Trước khi đi, Pusyseda độngviên chúng tôi cứ yên lòng, sau chuyện này, Lữ Quang chắc chắn sẽ nhận ra rằng,dù hắn có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng không thể quật ngã nổiRajiva. Tuy bạo ngược, nham hiểm, nhưng Lữ Quang là kẻ biết giữ lời, hắn đã camđoan trước mặt bao nhiêu người như vậy, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho chúngtôi nữa.
Tôi và Rajiva cùng thởphào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên ổn rồi! Phải đến tháng ba năm 385 sauCông nguyên, tức tháng ba năm sau, Lữ Quang mới rời khỏi Khâu Tử. Khi ấy, hắnsẽ đưa Rajiva đi cùng, nhưng chí ít, chúng tôi vẫn còn bốn tháng bình yên quýbáu. Tối đó, tôi đem chuyện nói với Rajiva, ôm tôi trong lòng, chàng trầm tưhồi lâu mới lên tiếng:
- Tới Trung nguyên vốnlà sứ mệnh của ta, ta sẽ không nề hà. Có điều, nàng bằng lòng đi cùng ta chứ?
- Em bằng lòng theochàng đến chân trời góc bể.
Tôi ngước nhìn đôi mắtthuần khiết đã khiến tôi mê đắm từ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097122/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.