Chương trước
Chương sau
Lòng đầy bất an, nhưngđám lính tỏ ra là họ đang làm việc công, trịnh trọng thông báo với chúng tôi,quan lớn có lệnh tập trung dân chúng toàn thành tại quảng trường để tuyênbố những vấn đề qua trọng về an ninh, trị an. Chị Adoly tỏ ra không mấy quantâm việc nhà quan đó, càu nhàu mãi: vì sao các vị cứ thích chuyện bé xé ra to, độngmột cái là binh đao, khiến người dân chẳng được sống yên ổn. Thời cổ đại khôngcó phát thanh truyền hình, nên muốn thông báo, tuyên bố điều gì, chỉ có thể tậphợp dân chúng theo cách này. Nghĩ vậy, tôi cũng bớt lo hơn.

Adoly và tôi xếp đồvào trong nhà, rồi theo đám lính trở lại khu chợ. Chợ phiên mới đây còn náonhiệt là vậy, thoáng chốc đã khác hẳn. Các sạp hàng đã được thu dọn từ bao giờ,ngó sang khu vực nhốt gia súc, nào ngựa nào lừa, con nào con nấy lặc lè đồ đạc,hàng hóa chất ngất trên lưng. Dân chúng toàn thành Subash như thể đều tập trungtại đây, hàng nghìn người chen chân trên quảng trường. Không ít trong số họ tayvẫn xách làn, có lẽ họ từ khu chợ đến thẳng đây, chưa kịp về nhà. Tôi khôngthấy Bạch Chấn và Lữ Quang trên bục cao phía trước, chỉ có Lữ Soạn và một nhómngười ở đó.

Tôi cảm thấy có điềugì không ổn, định bụng rời khỏi đó, nhưng đã bị mấy tên lính đứng sau giữ lạirồi nói xin thứ lỗi, rồi cứ thế xốc tay tôi kéo về phía khán đài. Chị Adoly kêugào phản đối, bị mấy tên lính khác trói lại. Tôi không thể sử dụng súng gây mêvì rất nhiều người đang có mặt tại đó, biết rằng phản kháng cũng vô ích, tôigắng kìm chế, nghiêm mặt, chầm chậm bước về phía Lữ Soạn. Lòng như lửađốt, mới yên ổn được có một tuần, Lữ Quang lại muốn giở trò gì nữa đây!

Lữ Soạn sững lại khithấy tôi điềm tĩnh bước về phía hắn, vẻ mặt hắn đổi sắc, trở nên khó coi hơn.

Hắn gật đầu ra hiệucho đám đông yên lặng, sau đó lớn tiếng: - Thưa bà con, hôm nay tập trung quývị tại đây là để chúng ta được cùng nhau chúc mừng đại pháp sư Kumarajiva nhândịp ngài kết thúc tuần trăng mật.

Hắn ngừng lại, chờngười bên cạnh phiên dịch xong, lại tiếp tục:

- Sau hôn lễ, pháp sưkiên trì giữ vợ yêu trong nhà, nên mọi người chưa có dịp được chiêm ngưỡng dung mạo của phu nhân. Hôm nay, ta mời phu nhân tới đây đểmọi người được thấy mặt, phu nhân hiện đang sống trong căn nhà của pháp sư tạithành Subash, từ nay xin cậy nhờ bà con quan tâm nhiều hơn đến gia đình pháp sưvà phu nhân.

Tôi trút nỗi bực tứcngùn ngụt vào ánh mắt đẩy về phía Lữ Soạn. Thì ra Lữ Quang vẫn chưa chịu buôngtha cho Rajiva. Sau hôn lễ, Rajiva không hề chán nản, suy sụp như Lữ Quang mongmuốn, trái lại, chàng đã tập trung toàn bộ tinh thần, sức lực vào việc khôiphục hoạt động thường nhật của chùa Cakra. Các tăng sư trong chùa vẫn một mựckính trọng chàng, không mảy may xem thường. Kết quả này đi ngược lại hoàn toànvới ý đồ ban đầu của Lữ Quang. Còn về phần tôi, vì tôi đã được sắc phong làcông chúa Khâu Tử, nên cha con Lữ Quang không thể tùy tiện ra tay với tôi. Bởivậy, bọn họ chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của đám đông, bêu riếu tôi trước quầnchúng, muốn mượn bia miệng thế gian để ép Rajiva hoàn tục, hoặc cũng có thể làhắn muốn ép buộc chúng tôi phải rời khỏi Khâu Tử.

Đám đông quả nhiên đãbị kích động, la ó ầm ĩ. Trong số họ, hẳn là có không ít người đã từng đến thamdự hôn lễ của tôi, nhưng vì hôm đó tôi trùm chăn che mặt, nên không ai nhận ra.Vả lại tâm điểm của đêm đó là việc Lữ Quang ép các nhà sư uống rượu, sự phẫn nộcủa đám đông đã dồn hết lên ông ta. Giờ đây, khi tôi lộ diện, sự phẫn nộ đó đãchuyển sang tôi, chẳng thế né tránh. Tôi đứng đó, yên lặng. Trong tình cảnhnày, tôi chẳng thể biện hộ gì được. Trước đám đông, nếu bất cẩn lỡ lời, khiếnmọi người hiểu nhầm, sẽ ảnh hưởng rất tồi tệ đến danh tiếng của Rajiva.

- Phu nhân chính làngười khiến pháp sư phá giới. Phu nhân dịu dàng, hiền thục và cũng rất biếtcách chiều chồng. Ngày thành hôn, pháp sư kiên trì không phá giới, nhưng vớisức quyến rũ mê hồn, phu nhân đã đánh thức bản năng đàn ông của pháp sư,khiến ngài chẳng thể khống chế nổi bản thân.

- Ngươi…

Tôi quắc mắt đáp trảvẻ cười cợt nham hiểm của Lữ Soạn. Chưa kịp lên tiếng phản đối đã bị ném thứ gìđó vào đầu. Quay lại, tôi thấy một mẩu bánh. Tuy không đau, nhưng tôi cảm thấyấm ức và tủi thân vô cùng. Tôi cảm thấy lạnh người trước ánh mắt hằn học từ bốnphía. Tôi giống như nhân vật Hester Prynne trong cuốn tiểu thuyết “Chữ A màuđỏ” của Nathaniel Hawthorne. Ánh nhìn sắc nhọn của đám đông như khắctrước ngực tôi một chữ A vô hình. Tôi hiểu rằng kết hôn với một nhà sư sẽ phảinhận lấy sự chỉ trích, tôi tưởng rằng mình có thể chịu đựng được. Nhưng,khi thực sự đối mặt với thời khắc đó, tôi chẳng thể kìm chế nổi nỗi buồn tủi vàấm ức. Đám đông ném vào người tôi nhiều thứ khác, tôi cắn răng chịu đựng, mặccho họ ném. Tôi không thể lên tiếng, vì đám đông đã bị Lữ Soạn kích động, biệnbạch lúc này chỉ càng khiến họ thêm tức giận. Tôi tự nhủ lòng, Lữ Soạn khôngthể giam giữ tôi ở đây mãi được, chịu khó chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi.Con đường phía trước còn rất dài, chúng tôi đã thề nguyền sẽ cùng nhau vượt quatất cả, bởi vậy, lúc này tôi không thể gục ngã.

- Dừng lại!

Có tiếng hét vang đầyphẫn uất, đám đông rẽ lối. Là chàng! Chàng chạy như bay về phía tôi, hổn hà hổnhển, mặt biến sắc vì lo lắng. Tôi vội vã đưa mắt ra hiệu cho chàng đừng lại gầntôi. Với tình hình như hiện nay, chàng đến cũng không giải quyết được vấn đềgì, ngược lại sẽ gây bất lợi cho chàng.

Chàng mặc kệ ám hiệucủa tôi, vẫn sải bước nhảy lên khán đài, dang rộng hai tay, che chắn cho tôi.Đám đông lập tức ngưng bặt những tiếng bàn luận ồn ào, những cánh tay đang chựcném đồ về phía tôi cũng chững lại. Đứng phía sau chàng, không thấy rõ biểu cảmcủa gương mặt chàng, chỉ thấy chàng chắp tay hành lễ, cất giọng trầm ấm, từnglời rành rọt:

- Thưa các vị thí chủ,phá giới, kết hôn là tội lỗi của Rajiva. Mọi người muốn trút oán giận, ta xinmột mình chịu hết, không liên can đến vợ ta.

Vợ ta ư?

Chàng dõng dạc cất lênhai tiếng “vợ ta” trước đám đông! Nước mắt chực trào ra, tôi ra sức ngăn lại.Chàng có biết lời tuyên bố ấy sẽ khiến chàng phải chịu ô danh, bị người đời phêphán suốt hơn một nghìn năm hay không?

- Pháp sư hết lòng bảovệ vợ yêu, thật đáng ngưỡng mộ!

Lữ Soạn cất giọng cườimỉa mai:

- Pháp sư vẫn còn nặnglòng trần, cũng khó trách ngài quyến luyến niềm hoan lạc của người đời.

Đầu ngẩng cao, lưngvươn thẳng, Rajiva đứng đó, ngạo nghễ kiêu hãnh, giọng nói quyết đoán:

- Nhà sư lấy vợ, quảlà chuyện khó có thể chấp nhận. Nhưng Rajiva đã thề trước Phật tổ, rằng sẽchung sống với người con gái này trọn đời, cô ấy chính là vợ của ta, ta khôngbao giờ phụ nàng. Còn về chuyện Rajiva không giữ nghiêm giới luật, ta tựcảm thấy hổ thẹn với Phật tổ. Ta bằng lòng xuống địa ngục A Tì, vĩnh viễn chẳngthể tái sinh. Nhưng Rajiva vẫn nuôi khát vọng lớn lao, truyền bá đạo Phật khắpcõi Đại thiên Thế giới, phổ độ, cứu giúp chúng sinh thoát khỏi nạn kiếp.

Chàng ngừng lại, xoayngười, nhìn tôi, nụ cười mãn nguyện rạng rỡ bên khóe môi. Rồi khi quay lại đốidiện với đám đông, giọng nói đã được đẩy lên một cung bậc cao hơn:

- Khi tâm nguyện đãhoàn thành, vợ chồng Rajiva sẽ cùng nhau xuống địa ngục, quyết không chớp mắtsợ hãi. Bóng dáng cao lớn của chàng che chắn cả một vùng trời. Tôi cười, saotôi có thể nấp sau lưng chàng! Tôi bước lên, đứng cạnh chàng, đan taymình vào tay chàng, ngẩng cao đầu. Khoảnh khắc đó, niềm hạnh phúc ngập tràntrong lòng tôi. Xuống địa ngục thì sao? Bất kể nơi đâu có chàng, với em, cũngsẽ là thiên đường.

Đám đông dưới kia nhấtloạt tròn xoe mắt, dường như họ không biết phải phản ứng ra sao trước vẻ bìnhthản của chúng tôi. Yên lặng hồi lâu, tôi đưa mắt quan sát Lữ Soạn, bộ mặt hầmhầm tức giận của hắn bỗng nhiên giãn ra và hắn khẽ gật đầu. Theo chiều mắt hắn,tôi nhận ra một kẻ đứng lẫn trong đám đông, đang giơ tay lên và ném vật gì đóvề phía chúng tôi.

Rajiva thốt lên đauđớn, chàng lảo đảo. Một cục đá. Kẻ đó tuy vận trang phục Khâu Tử, nhưng rõ ràngkhông phải người Khâu Tử. Tôi giận sôi người, thì ra, Lữ Soạn đã cho quân tràtrộn vào đám đông, bày trò kích động. Phải chăng những thứ ném vào chúng tôiđều là do người của hắn ra tay?

Hành động đó quả nhiênđã phát huy tác dụng khơi mào. Đám đông rộ lên những tiếng la ó, chúng tôi bịbao vây giữa hàng trăm hàng nghìn cặp mắt khinh miệt, giận dữ, tưởng chừngkhông thở nổi. Người ta ném ngày càng nhiều thứ vào người chúng tôi. Rajivaquay lưng về phía đám đông, dang rộng hai tay che chắn cho tôi. Nép dưới cánhtay chàng, tôi âm thầm rút súng gây mê. Tôi có thể nhẫn nhịn để người ta ném đồvào mình, nhưng Rajiva không thể được. Chàng là bậc danh sư, chàng phải giữ gìnsự tôn nghiêm của mình trước người đời. Chuyện xảy ra trong chùa khitrước, tôi đã gắng nhẫn nhịn, vì nếu nhằm vào Lữ Quang, sẽ ảnh hưởng đến cụcdiện chính trị. Lữ Soạn chỉ là đồng bọn, nhằm vào hắn sẽ không nguy hiểm gìnhiều.

Lữ Soạn hả hê nhìnchúng tôi, định mở miệng nói điều gì đó, bỗng hai mắt trợn ngược, vẻ mặt kinhhãi, chỉ giây lát sau, cả người hắn đã đổ kềnh xuống, bụi đất tung bay.

- Lữ tướng quân!

Thuộc hạ của hắn hốthoảng chạy đến, lật người lại, lay mạnh hồi lâu vẫn không thấy có phản ứng gì.Đám đông xôn xao, tình thế trở nên hết sức bất ổn.

Rajiva quay lại nhìntôi, vẻ băn khoăn, nghi hoặc. Tôi khẽ gật đầu ra hiệu. Chàng dường như không lígiải nổi, nên chỉ biết giữ chặt lấy tôi. Một cánh tay đặt lên vai tôi khiến tôigiật mình, né sang bên. Thì ra là Pusyseda, nụ cười gượng gạo trênmôi cậu, hơi thở hổn hển, mũ áo xộc xệch. - Xin bà con trật tự, lắngnghe tôi nói. Pusyseda khua tay, ra sức kêu gọi đám đông giữ trật tự. Có lẽ nhờthân phận quốc sư, đám đông dần bặt tiếng, ai nấy đều dồn sự chú ý vào cậu ta.- Thưa bà con, đây là ý chỉ của Phật tổ. Pusyseda đưa mắt đảo quanh một lượt,cất giọng sang sảng:

- Phật tổ cũng thấybất bình, nên muốn cảnh cáo Lữ tướng quân không nên ức hiếp người khác quá đáng.Ngày pháp sư thành thân, những vị nào tới tham dự, chắc hẳn vẫn nhớ, pháp sư đãbị ép buộc ra sao?

Pusyseda sải bước trênkhán đài, vung tay hướng về đám đông, nói lớn:

- Pháp sư là ngườigiàu lòng từ bi, hôn ước đã được lập trước sự chứng giám của Phật tổ, pháp sưđâu dám trái lời. Hơn nữa, ngài lại một lòng hướng Phật, truyền bá Phật phápphổ độ chúng sinh vẫn luôn là lý tưởng lớn lao, là tâm nguyện khôn nguôi canhcánh bên lòng. Khâu Tử chúng ta có được một pháp sư hết lòng phụng sự Phậtpháp, hết lòng vì muôn dân như vậy, chúng ta phải lấy làm vui sướng, hãnh diệnmới phải chứ!

Gương mặt của quầnchúng đã trở nên khoan hòa hơn, không ít người gật đầu đồng tình. Tôi vừa quansát vừa ngơ ngẩn, phản xạ của cậu ta mới nhạy bén làm sao! Bài hùng biện ngẫu hứngtrước những người dân Khâu Tử - vốn một lòng tín Phật ấy, chắc chắn sẽ giúpRajiva lấy lại thanh danh.

- Còn cô gái này…

Pusyseda đột nhiênquay lại, chỉ vào tay tôi.

- Cô ấy không chỉ làcông chúa Akieyemoti – con gái nuôi của Nhà vua, cô ấy còn là tiên nữ, đượcPhật tổ cử xuống, giúp pháp sư vượt qua kiếp nạn này. Bởi vậy, Phật tổ khôngđành lòng thấy họ phải chịu áp bức, mới hiển linh làm phép để cảnh báo mọingười. Kẻ nào còn nuôi dã tâm hãm hại vợ chồng pháp sư…

Cậu ta ngừng lại, đưamắt hết lượt những người có mặt tại đó, rồi dừng lại tại nơi mà Lữ Soạn đangnằm sóng soài, bất động, tỏ vẻ lo ngại:

- Không biết Phật tổsẽ trừng phạt kẻ đó nghiêm khắc đến thế nào?

Pusydesa ngồi phía đốidiện, quan sát tôi bôi thuốc cho Rajiva dưới ánh đèn dầu lập lòa. Tôi nhìn vếtthâm tím trên cánh tay và trên trán chàng mà xót xa, nhưng Rajiva vẫn bình thảnlạ lùng.

- Những lời nói của đệhôm nay tuy đã cứu nguy cho chúng ta, nhưng đó là những lời nói dối, từ naykhông được nhắc lại nữa.

Rajiva cất giọng nhẹnhàng nhưng nghiêm khắc với em trai. Tôi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn chàng.

- Sao lại nói dối?Pusyseda bật dậy: - Ngải Tình rõ ràng là tiên nữ kia mà! Chỉ tại cái tên LữSoạn đó không biết trời cao đất dày là gì, cả gan xúc phạm hai người trước đámđông. Huynh có thể nhịn được, nhưng đệ thì không.

- Tôi…

Tôi ngập ngừng, khôngbiết có nên nói cho cậu ấy biết thân thế thật sự của tôi hay không. NhưngRajiva đã kịp ấn nhẹ vào tay tôi. - Đệ nhiều lần tuyên bố trước đám đông, NgảiTình là tiên nữ, làm vậy sẽ đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm.

Rajiva chậm rãi nói:

- Nếu Lữ Quang biếtNgải Tình có được sức mạnh thần kỳ, nhất là biết dự báo tương lai, rất có thểhắn sẽ lợi dụng nàng.

- Điều này…

Pusyseda sững sờkhông biết phải nói sao, mãi mới thở dài, cất lời xin lỗi:

- Chỉ tại đệ nhất thờihồ đồ, không biết suy nghĩ thấu đáo.

- Ngải Tình, Lữ Soạnsẽ thế nào? Rajiva quay lại hỏi tôi. - Hắn trúng thuốc mê, sẽ bất tỉnh một ngàymột đêm, sau đó sẽ tỉnh lại, thuốc này không để lại di chứng gì cả.

Chàng gật đầu, trầm tưgiây lát rồi nắm chặt tay tôi:

- Từ nay không đượchành sự thiếu suy nghĩ như vậy nữa.

Tôi gật đầu, nghĩ lạimới thấy quả là rất nguy hiểm. Nếu Pusyseda không tới kịp, tôi thật sự khôngbiết phải xử trí ra sao. Ngoài ngõ đột ngột rộ lên tiếng chó sủa inh ỏi, tiếngbước chân rầm rầm từ xa vọng lại, dường như sắp có cả một đoàn người ngựa kéotới đây. Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng lên. Cánh cổng bậtmở, những bước chân dồn dập ào vào sân nhà, dẫn đầu đoàn người là Lữ Quang, vớibộ mặt tái nhợt vì lo lắng, phía sau là đám cháu con Lữ Thiệu, Lữ Long, có cảĐỗ Tấn và Bạch Chấn. Căn nhà nhỏ bé bỗng chốc chật kín người. Bạch Chấn đứngcạnh Lữ Quang, dùng ánh mắt sắc lạnh “trao đổi” với Pusyseda.

Không đợi chúng tôihành lễ, Lữ Quang vội chắp tay thi lễ với Rajiva:

- Thưa pháp sư, khôngđược ta cho phép mà thằng con hỗn xược của ta tự ý gây chuyện xằng bậy, đắc tộivới pháp sư, nó thật đáng chết!

Có thể thấy Lữ Quang đã phải gắng gượng thế nào đẻ tỏ ra nhún nhường, quỵ lụy:

- Kính mong pháp sư mởlượng hải hà, cứu mạng con trai ta. Nó đã hôn mê suốt mấy canh giờ, ngự y tìmđủ mọi cách vẫn chẳng thể giúp nó tỉnh lại. Cứ tiếp tục như vậy, tính mạng củanó nguy mất.

Rajiva chăm chú nhìnLữ Quang, vẻ mặt bình thản. Chờ khi ông ta nói xong, mới chắp tay lại:

- Tiểu tướng quânkhông…

- Lữ tướng quân, Phậttổ giáng tội, sao có thể muốn cứu là cứu được ngay!

Pusyseda ngắt lờiRajiva, lạnh lùng đáp lời. Lữ Quang ngẩng lên, chắp tay thành khẩn, lấy hơi,hỏi:

- Vậy theo quốc sư,phải làm thế nào mới cứu được con ta?

- Sở dĩ Phật tổ giángtội là vì hai nguyên nhân: một là, Ngài không muốn đại ca tôi hoàn tục, hai làNgài không đành lòng để vợ chồng họ phân ly. Nếu Lữ tướng quân có thể buôngtay, không gây khó dễ cho họ nữa, chắc chắn con trai ngài sẽ được Phật tổ phùhộ.

- Được, ta chấp thuậnyêu cầu của quốc sư.

Những đường gân xanhgiần giật trên cổ Lữ Quang, ông ta lạnh lùng hỏi: - Nhưng phải làm sao để conta tỉnh lại? Pusyseda nhìn Rajiva đầy ẩn ý, rồi quay sang Lữ Quang, khẽ cúingười:

- Đại ca tôi sẽ tậphợp các nhà sư lại, cùng niệm chú cầu phúc cho tướng quân Lữ Soạn, nhất địnhPhật tổ sẽ thấu hiểu. Chỉ một ngày một đêm là con trai tướng quân sẽ tỉnh lại.

- Nếu giờ này ngày maicon ta vẫn không tỉnh lại thì sao?

- Chỉ cần tướngquân giữ lời hứa, Pusyseda nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo.

- Được! Nếu giờ nàyngày mai con trai ta tỉnh lại, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. Lữ Quang đưatay ra hiệu mời Rajiva:

- Xin mời pháp sư!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.