Lòng đầy bất an, nhưngđám lính tỏ ra là họ đang làm việc công, trịnh trọng thông báo với chúng tôi,quan lớn có lệnh tập trung dân chúng toàn thành tại quảng trường để tuyênbố những vấn đề qua trọng về an ninh, trị an. Chị Adoly tỏ ra không mấy quantâm việc nhà quan đó, càu nhàu mãi: vì sao các vị cứ thích chuyện bé xé ra to, độngmột cái là binh đao, khiến người dân chẳng được sống yên ổn. Thời cổ đại khôngcó phát thanh truyền hình, nên muốn thông báo, tuyên bố điều gì, chỉ có thể tậphợp dân chúng theo cách này. Nghĩ vậy, tôi cũng bớt lo hơn.
Adoly và tôi xếp đồvào trong nhà, rồi theo đám lính trở lại khu chợ. Chợ phiên mới đây còn náonhiệt là vậy, thoáng chốc đã khác hẳn. Các sạp hàng đã được thu dọn từ bao giờ,ngó sang khu vực nhốt gia súc, nào ngựa nào lừa, con nào con nấy lặc lè đồ đạc,hàng hóa chất ngất trên lưng. Dân chúng toàn thành Subash như thể đều tập trungtại đây, hàng nghìn người chen chân trên quảng trường. Không ít trong số họ tayvẫn xách làn, có lẽ họ từ khu chợ đến thẳng đây, chưa kịp về nhà. Tôi khôngthấy Bạch Chấn và Lữ Quang trên bục cao phía trước, chỉ có Lữ Soạn và một nhómngười ở đó.
Tôi cảm thấy có điềugì không ổn, định bụng rời khỏi đó, nhưng đã bị mấy tên lính đứng sau giữ lạirồi nói xin thứ lỗi, rồi cứ thế xốc tay tôi kéo về phía khán đài. Chị Adoly kêugào phản đối, bị mấy tên lính khác trói lại. Tôi không thể sử dụng súng gây mêvì rất nhiều người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097121/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.