-Ngải Tình, chị làm gì vậy?
Tôidừng tay trong giây lát, rồi tiếp tục gấp quần áo. Sao tay tôi run bần bật thế này?
- Pusyseda, tôi sẽ rađi. Cảm ơn cậu đã không quản nguy hiểm đưa tôi đến đây.
Tôi cắn chặt môi, cốgắng giữ bình tĩnh:
- Nhờ cậu chuyển lờiđến Rajiva, rằng chàng đã lựa chọn đúng. Nhưng tiếc là tôi không tham dự hôn lễcủa chàng được….
- Ngải Tình, chị ngốcquá!
Pusyseda ngắtlời tôi, ánh mắt đầy thương cảm.
- Biết chị sẽ hiểulầm, nhưng công việc bộn bề khiến tôi quên mất, lẽ ra phải nói với chị từ sớm.
- Nhờ cậu gửi cho HiểuHuyên quần áo và đồ trang sức này giúp tôi. Và nhớ chăm sóc cô ấy chu đáo, côấy là người phụ nữ hiếm có…
Sao thế này, đã dặnlòng không được khóc, vậy mà khi thốt lên những lời li biệt, nước mắt tôi cứthế tuôn trào.
- Ngải Tình, dừng lại,đừng thu dọn nữa, nghe tôi nói đã. Cậu ta ngồi trên giường, đối diện với tôi,kìm bàn tay vẫn đang bấn loạn với đống đồ đạc của tôi lại, thật trọng nhấn nhátừng lời:
- Cô công chúa Khâu Từsẽ thành thân với anh trai tôi ba ngày nữa chính là chị!
Như bị sét đánh trúng,tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, vẻ mặt nghiêm trang ấy không giống như đang đùagiỡn.
- Tôi đã bàn bạc vớiđức vua, ngài sẽ nhận chị làm con gái nuôi và phong chị làm công chúa.
Cậu ta gật đầu khẳngđịnh lại lần nữa.
- Nhưng, cậu, cậu nóirằng cô công chúa ấy tên là Aksayamati kia mà? Lẽ nào tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097117/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.