Haichúng tôi cùng tròn xoe mắt trước cảnh tượng ấy. Khắp nơi khảm nạm ngọc ngàchâu báu, ngay cả rèm cửa sổ, khăn trải bàn cũng đính kim tuyến lấp lánh. Mộtchiếc bàn ghép từ khối ngọc trắng khổng lồ đặt giữa phòng. Căn phòng lấp lánhvàng bạc châu báu khiến tôi nhức cả mắt. Hơn mười cung nữ xếp thành một hàngdài, trong tư thế nửa quỳ lạy, đồng thanh cất giọng oanh vàng lảnh lót:
- Xinnghe quốc sư sai bảo!
Tôihỏi nhỏ cung nữ đứng gần mình nhất:
- Đây lànơi nào vậy?
Côta hơi sững người, cung kính đáp:
- Làtẩm cung (phòng ngủ) của tiên vương và công chúa Wusun mà người sủng ái nhất!
Ralà vậy! Khi nãy tên lính gác cửa người Đê[26] nhắc nhở chúng tôi dọndẹp đồ đạc rồi đi theo bọn họ, tôi cứ nghĩ sẽ bị tống vào một nhà lao hoặc mộtnơi tương tự như thế, nào ngờ lại là một cung điện xa hoa, tráng lệ. Thực rađây vẫn là một nơi giam cầm, có điều là một nhà giam sang trọng, một cái lồngson. Có vẻ như, chiêu đầu tiên Lữ Quang nghĩ đến để mua chuộc Rajiva là dùngcủa cải và mỹ nữ.
Vẻmặt Rajiva bình thản, không chút biểu cảm, giọng chàng ôn hòa nhưng chắc nịchkhi nói với đám cung nữ, rằng chúng tôi không cần ai hầu hạ và cho họ lui rangoài.
Chờkhi chỉ còn hai chúng tôi, chàng nhìn quanh một lượt, thở dài ngao ngán:
- Quá ưxa hoa! Trước lúc lên đường đi Thiên Trúc, mẹ từng căn dặn nhà vua, nội chínhkhông nghiêm, giặc ngoài ắt mạnh, thế nước yếu hèn, suy vi có lúc.
Chàngtrầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097109/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.