Rajivakinh ngạc nhìn chiếc dao cạo râu Gillette trên tay tôi. Khi đi dạo phố với bạnbè và thấy họ mua tặng bạn trai mình, trong phút xúc động tôi đã mua nó. Cứ ngỡsẽ chẳng còn cơ hội để tặng Rajiva. Lẽ ra phải có kem bôi đi kèm với bộ dao cạorâu này, nhưng vì sợ nhiễm phóng xạ, tôi đã không mang theo.
Cốnhiên là Rajiva không biết sử dụng. Tôi để chàng ngồi xuống, thấm nước ấm vàokhăn mặt rồi đắp lên cằm chàng để những sợi râu trở nên mềm hơn. Tôi dặn chàngngửa cổ lên và không được động đậy, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc dao cạo lướttrên cằm chàng. Tôi đã học được “ngón nghề” này từ từ các chuyên gia nam ở khuvực thực nghiệm. Chàng nhìn tôi chăm chú, bóng tôi in trong đáy mắt sâu hun hútcủa chàng, tim đập rộn ràng. Làn da của chàng trơn mượt, mỗi lần chạm vào, tâmtrí tôi bỗng trở nên bấn loạn. Sợ thiếu tập trung sẽ khiến chàng bị thương, tôicố gắng định thần lại, giữ cho bàn tay vững vàng, xử lý gọn gàng đám râu riamọc lởm chởm lâu ngày.
Saukhi cạo rửa xong xuôi, khuôn mặt chàng sáng sủa hẳn lên. Khi tâm trí tôi cònđang mê mẩn với vẻ thanh tú của gương mặt chàng thì trống bụng bỗng đổ liênhồi. Đã ba giờ chiều và tôi chưa có một hạt cơm nào trong bụng từ tối qua đếngiờ. Tôi đỏ mặt xấu hổ, nhưng chàng đã nắm tay tôi, cười dịu dàng:
- Chúngta ăn cơm thôi…
Chúngtôi ngồi đối diện nhau, cơm canh đã nguội ngắt nhưng tôi vẫn thấy ngon miệng lạthường. Tôi vừa ăn vừa nhìn chàng, nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097108/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.