Tôingồi bên giường lặng lẽ ngắm Rajiva.
Hômqua là một ngày vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi không sao ngon giấc vì có chàng nằmbên cạnh. Căn phòng không còn bất cứ thứ gì khác có thể ngả lưng nên tôi đànhthu mình nằm cạnh chàng. Một đêm dài dằng dặc với những nỗi lo sợ mơ hồ, sợxoay người sẽ khiến chàng tỉnh giấc, sợ vô tình chạm vào người chàng, sợ thứcdậy muộn hơn chàng khiến chàng khó xử. Vì thế, tôi chỉ có thể nằm yên, khôngnhúc nhích, không động đậy, toàn thân tê dại, rã rời. Trời vừa hửng sáng tôi đãthức giấc, đi lại vận động trong căn phòng, nhưng cố gắng hết sức để không gâyra tiếng động.
Chàngđang say giấc, dù đã ba mươi lăm tuổi và không còn trẻ trung như mười một nămvề trước, nhưng chàng vẫn rất thuần khiết, vẫn rất hấp dẫn. Chàng trẻ hơn rấtnhiều so với những nam giới cùng tuổi khác ở thời đại này, có lẽ vì ngày nàyqua tháng khác, chàng chuyên tâm tu tâm dưỡng tính nơi cửa Phật. Những nếp nhănmờ ảo trên vầng trán và khóe mắt càng tôn thêm vẻ đẹp trưởng thành, già dặn.Sau một đêm nghỉ ngơi, khí sắc của chàng đã khá lên rất nhiều, không còn néttiều tụy của ngày hôm qua nữa. Khóe môi thấp thoáng nụ cười, khiến cả khuôn mặttrở nên rạng rỡ, hình như, chàng đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tôicứ ngồi mãi như thế mê mải ngắm nhìn thần tượng của mình. Đã về trưa mà chàngvẫn say trong giấc ngủ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chàng thức dậy muộnnhư vậy. Còn tôi, cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, khiến tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097107/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.