Tôi đếnvăn phòng chủ nhiệm khoa lịch sử của trường để nộp đơn xin học tiếp tiến sĩ.Thực ra mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, nộp đơn chỉ là vấn đề thủ tục màthôi.
Từ cửasổ văn phòng vẳng ra tiếng trò chuyện. Thầy đang tiếp khách. Tôi do dự, khôngbiết có nên vào hay không.
Khoalịch sử là khoa nghèo nhất trường, tòa nhà văn phòng khoa đã cũ nát, được xâydựng từ những năm bảy mươi, nên chất lượng cách âm của các bức tường rất kém.Dù không để tâm lắng nghe, tiếng trò chuyện trong phòng vẫn rót vào tai tôi.
- AnhQuý, các tình nguyện viên khác đều đã thất bại, không còn cách nào khác chúngtôi mới phải nhờ đến anh. Tính đến nay, mới chỉ có em ấy “vượt” thành công, màlại thành công những hai lần.
Giọngnói này nghe rất quen.
- Anhđừng cố thuyết phục nữa, tôi không đồng ý đâu. Em ấy còn trẻ, lỡ phải bỏ mạngvì cuộc thí nghiệm này thì sao?
Đây làgiọng của sếp, nghe sao mà nặng nề đến vậy!
- Khôngnghiêm trọng đến mức ấy đâu. Chúng tôi đã cải tiến thiết bị...
- Dù cócách tân đến mấy, anh có dám bảo đảm em ấy sẽ không phải chịu bất cứ tổn thươngnào không? Hậu quả của lần vượt thời gian vừa rồi anh thấy cả rồi đấy. May màcác anh còn chút lương tâm, đã huy động lực lượng y bác sĩ giỏi nhất cả nướcmới cứu được cánh tay của em ấy.
Tôigiật mình, thì ra sếp đang nói về tôi, vội vàng ghé tai lắng nghe.
- Quảthật chúng tôi đã rất tắc trách vì không xét đến vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097103/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.