Tôilặng lẽ ngắm cảnh vật không ngừng trôi qua cửa kính tàu hỏa. Mùa đông giá lạnh,cây lá tiêu điều xơ xác, vẻ đìu hiu, vắng lặng bao trùm không gian, như bắtnhịp cùng điệu tâm hồn tôi. Một cốc trà xanh bốc hơi được đẩy ra trước mặt, tôiđón lấy, khẽ cảm ơn.
Sếp tôingồi bên cạnh, thở dài:
- Đừngnghĩ ngợi lung tung nữa. Quay về hãy tập trung học cho tốt, tháng Bảy tốtnghiệp rồi, em cũng nên suy tính tìm việc đi thôi.
Tôi ậmừ đáp lại, đặt tay lên cốc nước sưởi ấm, mắt vẫn không rời khung cửa.
Suốt batháng sau khi trở về, tôi chỉ nằm trên giường. Bác sĩ bảo may mắn thay tôi đãvề kịp lúc, muộn chút nữa sẽ không cứu được cánh tay. Hai chiếc ba lô Northfacekhổng lồ khoác sau lưng đã giúp tôi giảm thiểu rất nhiều sự va chạm khi tiếp đất,nên cánh tay đã không phải chịu thêm tổn thương nào cả. Họđã phẫu thuật cắt bỏ phần thịt đã thối rữa, kích thích phần da thịt mới táisinh. Dù vậy, cánh tay của tôi không còn được linh hoạt như trước nữa. Đây phảichăng là cái giá phải trả cho việc thay đổi lịch sử?
Tôi báocáo chi tiết tình hình sức khỏe, sau đó tiến hành kiểm tra toàn thân, kết luậnrút ra là mức độ nhiễm phóng xạ sau bốn lần vượt thời gian của tôi đã vượt mứccho phép. Sức khỏe của tôi hiện nay không đảm bảo để có thể tiếp tục tham giadự án này nữa. Tôi đã thử thuyết phục họ cho tôi “vượt” một lần nữa. Nhưng tôithậm chí đã không qua nổi cửa ải của sếp chứ đừng nói đến nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097102/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.