Lưngtôi va phải vật gì rất góc cạnh, vòng tay ra phía sau, chưa chạm đến lưng đãđụng phải một thứ kỳ lạ. Cùng lúc đó, một mùi hôi thối nồng nặc xông lên não,kích thích tôi choàng tỉnh.
Phíatrước, một đôi mắt mở to đang nhìn tôi chằm chằm, vệt máu khô đét dính trênđỉnh đầu, khuôn mặt hung tợn, dữ dằn. Tôi kinh hoàng bật dậy, nhưng mặt đất gậpghềnh dưới chân khiến tôi chao đảo. Tôi chống tay, những tiếng răng rắc vanglên, đưa mắt nhìn xuống, tôi vừa ngồi lên và làm gẫy cẳng chân của một ngườinào đó, bàn tay dính đầy vệt máu đỏ sẫm, nhớp nháp. Trời đất ơi, tôi đang ở nơinào thế này? Đưa mắt ra xung quanh, cơn buồn nôn lập tức ập đến.
Tôiđang ở trong một cái hố chôn cực lớn, đường kính chừng hơn chục mét và chỉ mìnhtôi là người sống. Tầng tầng lớp lớp thi thể chất cao thành đống, mùi hôi thốikhông ngừng xông lên, tôi nôn ra cả mật xanh mật vàng. Tay bịt mũi, tôi kinh sợđưa mắt quan sát khung cảnh trước mắt. Nhìn y phục trên người và khuôn mặt củanhững tử thi mất tay mất chân, hay thậm chí mất đầu ấy, tôi đoán họ là binhlính Khâu Từ và rất nhiều tộc người du mục vùng Trung Á khác. Nếu thời gian vàđịa điểm cài đặt trên cỗ máy thời gian là chính xác, thì cảnh tượng trước mắtcó lẽ là kết quả của cuộc đại chiến giữa Bạch Thuần và Lữ Quang.
Khôngphải tôi chưa từng thấy thi thể. Những xác ướp trong viện bảo tàng ở Ai Cập,những bộ xương người trong viện bảo tàng ở Tân Cương, tôi cũng từng theo đoànkhảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097104/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.