Bảyngày sao đó, vào một sáng mùa hạ rực rỡ, chúng tôi lên chiếc xe ngựa tiện dụngcủa Rajiva, thẳng tiến về hướng Thiên Phật động chỉ cách Kucha chừng bảy mươidặm, xe ngựa của Rajiva lại là cỗ xe rất tốt, nên chỉ mất hai ngày là đến nơi.Có điều, phải ngồi chung với Rajiva trong một khoảng không gian hẹp như vậy,không thoải mái chút nào. Ánh mắt chạm đến đâu cũng là hình ảnh của cậu ấy:Rajiva lúc điềm nhiên, Rajiva lúc mỉm cười, Rajiva nho nhã, lịch thiệp, Rajivavới ánh mắt hút hồn. Đôi mắt tôi, tựa như chuếc máy ảnh tám triệu pixel, liêntực giữ những khung hình của cậu ấy. Giá như tôi có được một bức ảnh của Rajivathì tuyệt biết mấy, như thế lúc quay về tôi sẽ có kỷ vật để mà hồi tưởng lại.Quay về? Đúng rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải quay về, thế nên tốt nhất đừnglãng phí và tình cảm thêm nữa.
Nào hãytập trung tinh thần, dẹp bỏ mọi ảo tưởng, kiên quyết tránh xa sức hấp dẫn của"Chàng đẹp trai" và hoàn thành cho tốt bổn phận của mình.
Quyếttâm như vậy, nên khi xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, tôi làm ngơ bàn tay đang chìara muốn đỡ tôi xuống, tôi thờ ơ, tự tìm cách nhảy khỏi xe. Lúc ăn uống, tôi tựphục vụ bản thân, kiên quyết không để tái diễn tình trạng lười biếng lúc trước,ỷ lại vào đôi tay của cậu ấy. Lúc gặm xong miếng bánh khô Tây vực, tự mình lausạch những vụn bánh vương vấn trên mép, kiên quyết không nhận lấy mảnh khăn nhỏtừ tay cậu ấy và để mặc đôi tay ấy phải ngượng ngùng thu về. Lúc ngồi lên xe,không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097085/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.