Nhữngbuổi tối sau đó, Rajiva không đến. Tôi cứ ngỡ mình có thể mình tâm nhưng mỗingày, cứ đến năm giờ chiều, tôi lại ngồi yên trong phòng, dõi mắt ra phía cửa,cho tới khi ánh đèn tắt lịm, cả thành cổ chìm trong đêm tối tịch mịch. Hàngngày, cầm cuốn tập trên tay lang thang trong thành Subash, đi mãi đi mãi, rồikhông hiểu vì sao bước chân lại đưa đẩy đến cổng chùa Cakra, tôi cứ quanh quẩnở nơi đó hồi lâu, cho tới khi chú tiểu gác cổng cất lời hỏi han, tôi mới nhưngười vừa tỉnh cơn mê, vội vàng cúi đầu, chạy biến. Lòng buồn vô hạn, như thểcó bàn tay ai đó đang nắm chặt lấy trái tim tôi và vò nát, khiến tôi như kẻ mấthồn, tay cầm cuốn tập để bắt đầu công việc, những nét vẽ lại hiện dần hình ảnhcủa cậu ấy, hết bức chân dung này đến bức chân dung khác, nhưng vẽ xong tôi lạira sức xóa đi.
Chỉ cònhai ngày là đến lễ hội Sumuzhe, vẫn không thấy bóng dáng Rajiva đâu. Khi lễ hộikết thúc tôi sẽ rời khỏi Khâu Từ. trước lúc ra đi, liệu tôi có còn được gặp cậuấy lần cuối hay không? Mặc dù vẫn biết rằng, không gặp sẽ là cách tốt nhất đểkhi ra đi, tôi có thể quên tất cả…
Buổitối, tôi nằm co trên giường, đôi mắt tiếp tục cần mẫn “canh chừng” cánh cửa,suy nghĩ vẩn vơ. Tủ sách quý từng khiến tôi mê mẩn đangbày ta trước mắt, nhưng không thể khơi dậy dù chỉ là một chút cảm hứng trongtôi, vì nhiều ngày qua, cảm hứng ấy nằm bẹp trong góc xa xôi nào đó rồi. Mườigiờ đêm, nếu là ở thế kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097086/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.