Trời tối
Diệc Phi Nhiên hoảng hốt chạy bậy chạy bạ ra khỏi biệt thự.
Nhìn ngựa xe như nước, Diệc Phi Nhiên không biết nên đi đâu.
"Này, cô vẫn còn chứ?"
'Tôi phải đi rồi. Nếu có thể, hãy giúp tôi báo thù...' lời nói biến mất xong, liền cảm thấy đầu óc rõ ràng, một lượng lớn ký ức ùa vào đại não.
Thì ra là vậy!
Không ngờ tên kia lại khốn nạn như thế. Nếu biết sớm cô đã đá hắn thêm một cước.
Nguyên chủ tên là Hạ Ngữ Tâm, người đàn ông trong biệt thự kia là chồng của cô, còn cô gái kia là em gái nhận nuôi từ cô nhi viện.
Hai người bọn họ dây dưa với nhau coi như xong.
Quanh minh chính đại coi như xong.
Còn nhốt vợ của mình lại đánh đạp, quất roi, đâm kim vào đầu ngón tay,... mỗi ngày phải nhìn xuân cung của bọn họ.
Diệc Phi Nhiên tiếp nhận ký ức xong cũng cảm thấy Quách thành Huy và Dĩnh Nhi kia thật quá đáng, các người muốn cùng một chỗ thì cứ cùng một chỗ đi, làm gì còn cầm tù rồi lahi giày vò tinh thần lẫn thể xác của người khác?
Dù anh Quân Ngọc cũng làm cùng người phụ nữ khác, thế nhưng anh ấy sẽ không giày vò cô, Quách Thành Huy này thật đổi mới tam quan của cô.
Thế nhưng hiện tại thân thể cô đang đói gần chết, làm gì còn sức lực mà suy nghĩ tới chuyện có trả thù hay không, trước mắt phải sống mới là căn bản.
bất tri bất giác cô đi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-nu-tien-quyet/3554165/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.