Hạ Nhược Đồng than thở khóc lóc, nét bình tĩnh tự kìm chết đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khẩn cầu, tràn đầy khẩn cầu.
“Hạ cô nương, cô đoán sai rồi, ta không có giấu nàng ấy đi...”
Tần Lam thở dài thườn thượt, mở miệng nói.
Nàng thấy bạn thân khi còn sống khóc lóc, cảm xúc kích động như thế này, đây là việc từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
“Ta không đoán sai.”
Ngay sau đó, lại chỉ nghe Hạ Nhược Đồng nói một cách vô cùng kiên quyết.
Trong mắt nàng ta rưng rưng nước mắt, chỉ nghe nàng ta chậm rãi nói: “Hôm đó ở Vân Trang Các, người đội mũ sa, túm lấy tay Tần Hồng Sương chính là ngươi, đúng không. Sau đó ta đã đi về điều tra, ngày đó ngươi từng dẫn theo Quân nhị tiểu thư và nha hoàn Lục Trúc của ngươi đi qua, nhưng sau đó ngươi lại bỏ đi một mình, các nàng còn tìm người hỏi thăm ngươi.”
“Ngày hôm đó ngươi đứng ở cầu thang gỗ ở lầu hai, túm lấy cánh tay của Tần Hồng Sương, ngươi nói một câu gì đó, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt.”
“Lúc đó ta rất khó hiểu, nhưng cũng lưu ý đến, ta vẫn luôn suy đoán thân phận của nữ tử đội mũ sa kia, nàng ta là ai? Lại nói cái gì? Sao lại có thể làm Tần Hồng Sương kinh hoảng sợ hải như thế?”
Hạ Nhược Đồng nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nàng ta ngảng đầu, ánh mắt cực kỳ sắc bén, lạnh nhạt.
“Sau đó ta còn biết hôm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317539/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.