Tần Lam tiếp lời nàng ta, giọng điệu lạnh nhạt có chút trào phúng.
“Tần Lam không phải người như thế, nàng ấy chỉ là rời đi thôi.”
Hạ Nhược Đồng lập tức lớn tiếng cãi lại.
“Rời đi? Đi đâu chứ? Ngươi là bạn thân nhất của nàng ấy, biết tất cả mọi chuyện về nàng ấy, trong lòng nàng ấy đã có người thương, lại sắp đến ngày đại hôn, luôn ở trong phòng, sao có thể tìm được người tư bôn ở thời khắc quan trọng đó chứ? Còn có bức thư quyến biệt kia nữa, có lẽ người khác sẽ tin, nhưng ngươi tin sao?”
Tần Lam gằn từng câu từng chữ hỏi.
Hạ Nhược Đồng là bạn thân nhất của nàng, bọn họ luôn hiểu rõ lẫn nhau, nàng biết nàng ta nghĩ gì, nàng ta cũng hiểu rõ lòng nàng.
“Ta không tin, nhưng ta nghĩ không ra...”
Hạ Nhược Đồng mím môi, nàng ta biết rõ nhưng chuyện này, cho nên nàng ta để ý suốt ba năm, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống không ngừng, bởi vì nhắc đến cái tên mà nàng ta trân trọng trong lòng từ lâu, đầu óc vừa mới nổ tung, vào giờ phút này lại càng thêm bình tĩnh.
“Nhưng vì sao ta phải tin lời ngươi nói chứ? Tại sao sự mất tích của Lam Lam lại có liên quan với Hồng Sương chứ? Các nàng là tỷ muội thân thiết nhất, ngươi đừng có ở đây châm ngòi ly gián, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói bừa vài câu là ta sẽ tin ngươi.”
Hạ Nhược Đồng nhìn chằm chằm vào Tần Lam, quan sát mỗi một hành vi cử chỉ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317538/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.