Chương trước
Chương sau
Hách Liên Sở thấy Hách Liên Hiên chậm chạp không có phản ứng sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, "Ngũ đệ chẳng lẽ còn muốn cho ta giúp ngươi một chút?"
Đám người trừ Lãnh Ly ra đều là mong muốn thấy được trò cười này, thậm chí còn đã có người cười thành tiếng, Hách Liên Trần cũng cười lạnh một cái, đối với việc Hách Liên Sở quá phận cũng không thèm để ý.
"Ngũ Ca cần phải nhanh lên a, ta lúc tới giày cũng bẩn, còn muốn phiền Ngũ Ca cũng giúp ta lau sạch!" Lại một thanh âm vang lên, người nói chuyện tướng mạo so với mấy vị khác có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút, đây chính là Duyên Quốc Lục vương gia Hách Liên Thiệu.
Hách Liên Thiệu là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất, cũng nhất ham chơi, mẫu phi Thanh phi rất được sủng ái, cho nên cả ngày đều ở trong cung trêu đùa người khác, thấy các vị huynh trưởng thường xuyên khi dễ Hách Liên Hiên liền cũng hùa theo, đối với Hách Liên Trần càng là nói gì nghe nấy.
Hách Liên Hiên sững sờ mấy giây, một mặt tỏ ra bình thường đến cực điểm che kín bối rối e ngại, đáy mắt lại chứa đầy sự ngoan lệ lạnh lẽo cứng rắn, đối với yêu cầu của Hách Liên Sở chưa làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Hách Liên Sở thấy Hách Liên Hiên mắt điếc tai ngơ, đáy mắt tức giận càng tăng lên, sắc mặt cũng đã trở nên âm trầm dọa người, Hách Liên Sở bỗng nhiên thu hồi chân lập tức cười lạnh, thừa dịp Hách Liên Hiên còn chưa kịp phản ứng đưa chân lên hướng về thân thể hắn hung hăng đá một đá.
Hách Liên Hiên thấy Hách Liên Sở có hành động, đang muốn phòng bị nhưng nghĩ tới Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần đều ở đây, nếu hắn phản kích chắc chắn khiến hai người hoài nghi, thân hình hơi lóe lên, Hách Liên Sở một chân đạp vào ngực hắn nhưng không đánh tới yếu điểm, Hách Liên Hiên lại là ánh mắt biến đổi bỗng nhiên tỏ ra đau đớn ngã trên đất, làm ra bộ dáng khó chịu.
Hách Liên Sở đá một cước này cũng không lưu tình, đối với việc Hách Liên Hiên cố tình thay đổi vị trí bị đá tuy có phát giác, nhưng lúc này đối phương tỏ ra bị thương khó chịu lại cũng không giống như đang diễn trò, thầm nghĩ mình đã quá coi trọng hắn rồi, lập tức liền cười lạnh một tiếng cực kì đắc ý.
Đám người dù có chút sợ hãi nhưng lại cũng không tiến lên khuyên can, đều nhìn về phía Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần, chỉ thấy hai người họ một mặt lạnh nhạt, việc không liên quan đến mình thì không nên động, nếu đã như thế mấy vị khác càng không muốn nhiều lời.
Mà Lãnh Ly đứng ở một bên sớm đã là kìm nén không được tức giận trong lòng, sắc mặt cũng biến thành cực kì âm hàn, nàng đối Hách Liên Hiên tuy không có tình yêu, nhưng cũng không muốn người bên ngoài khi dễ hắn như vậy!
Lãnh Ly đi hướng Hách Liên Hiên đem hắn đỡ dậy, vỗ vỗ tro bụi trên áo hắn, về sau dùng ngữ khí đau lòng hỏi: "Đau không?"
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly quan tâm mình không khỏi ngây ngốc cười một tiếng, đỡ lấy ngực ra vẻ khó chịu trả lời: "Không bị thương, Ly nhi đừng lo lắng!"
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên cố giả bộ trấn định càng thêm không đành lòng, cười một tiếng sau đó liền quay người hướng đến Hách Liên Sở, thần sắc thoáng chốc trở nên âm hàn đáng sợ, Hách Liên Sở thấy bộ dạng này của Lãnh Ly không cầm được run lên, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Lãnh Ly bê chén trà vừa rồi lên, nhiệt độ sớm đã nguội lạnh, giống như ý lạnh bức người mà nàng đang biểu lộ, Lãnh Ly đi đến trước mặt Hách Liên Sở, nước trà cầm trong tay bỗng dưng giội lên mặt Hách Liên Sở, sau đó lại bồi thêm cho hắn một đạo Hách Liên Sở, Hách Liên Sở còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy trên mặt đau rát, tiếp theo lại là trên chân trái truyền đến một trận đau đớn, trở tay không kịp té ngã trên đất.

Bầu không khí trong tẩm cung nháy mắt trở nên yên tĩnh, mấy người lúc đầu ở một bên chờ xem kịch không khỏi chấn kinh, cũng không ngờ tới Lãnh Ly thế mà lại lớn mật như vậy?
Hách Liên Hiên ở sau lưng Lãnh Ly cũng là chấn động trong lòng, hắn không ngờ tới Lãnh Ly sẽ vì hắn không tiếc cùng Hách Liên Sở công khai đối nghịch, khóe miệng câu lên một nụ cười không rõ ý tứ, chỉ là tầm mắt mọi người đều hướng đến Lãnh Ly, không ai phát hiện Hách Liên Hiên có biến hóa.
Người đầu tiên kịp phản ứng chính là Liễu Quý Phi, nàng ngu ngơ chỉ chốc lát liền đột nhiên đứng người lên, hướng Lãnh Ly quát lớn: "Lãnh Ly! Ngươi to gan lắm, dám ở tẩm cung của bản cung làm càn, ngươi có biết đây là tội chết, người đâu! Đem nàng bắt lại cho ta!"
Liễu Quý Phi nhìn qua tựa như nộ khí xung thiên, mới vừa rồi còn đoan trang đạo mạo lúc này lại là trợn mắt tròn xoe, đôi lông mày nhíu chặt, hung hăng nhìn Lãnh Ly.
Thị vệ nghe được Liễu Quý Phi ra lệnh liền tiến lên đem Lãnh Ly vây quanh, một bên Lục Hoàng Tử Hách Liên Thiệu vội vàng đi đến bên cạnh Hách Liên Sở đem hắn đỡ dậy, lại bị khuôn mặt Hách Liên Sở dọa đến lùi về phía sau mấy bước.
"Tứ ca, ngươi. . . Mặt của ngươi!" Hách Liên Thiệu một tiếng kinh hô đem tầm mắt mọi người một lần nữa dồn về phía Hách Liên Sở, khi nhìn đến khuôn mặt Hách Liên Sở ai nấy đều hai con ngươi trợn to, vừa kinh lại vừa sợ!
Chỉ thấy Hách Liên Thiệu sắc mặt trắng bệch, trên da loang lổ những điểm nhỏ màu máu, trong đó mấy cái vỡ ra chảy ra huyết thủy đáng sợ, nhìn qua thực sự dọa người!
"Yêu nữ này! Đem nàng bắt lại cho ta! Dùng cực hình buộc nàng giao ra giải dược!" Hách Liên Sở thấy mặt mình biến thành bộ dạng này trong lòng nổi giận, lớn tiếng mắng Lãnh Ly.
Liễu Quý Phi, Hách Liên Trần và Vân Tuyền ba người cách xa nhất, nhưng cũng là thấy rõ ràng, Liễu Quý Phi giật mình nhìn thấy Hách Liên Sở bị dọa cho sắp ngất đi. Hách Liên Trần thì là không nói một lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lãnh Ly, trong mắt cảm xúc hỗn loạn, Vân Tuyền ngồi bên cạnh Liễu Quý Phi, đã sớm bị cả kinh nói không ra lời, nhìn Hách Liên Sở một chút liền không còn dám nhìn!
Hách Liên Hiên đối với bộ dạng đáng sợ này của Hách Liên Sở lại không thèm để ý chút nào, chỉ là trong lòng sinh nghi, nước trà sớm đã nguội lạnh, hất lên mặt theo lý thuyết cũng không gây ra thương tổn ớn như vậy, mà Hách Liên Sở lại biến thành cái bộ dạng này thực sự rất kỳ quái! Bỗng nhiên Hách Liên Hiên như nhớ tới cái gì giống như bỗng dưng nhìn về phía Lãnh Ly, vừa rồi Lãnh Ly cầm chen trà thời hắn có phát hiện ra một động tác lạ, hẳn là. . . .
Lãnh Ly tách ra khỏi đám thị vệ đang bao vây chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Quý Phi, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt không có chút nào bối rối sợ hãi.
"Quý phi nương nương, Tứ Vương Gia vừa nói phu quân ta không chịu uống trà Tam vương gia kính, ta chắc là Tứ Vương Gia chưa được uống qua trà Tam vương kính nên thấy khó chịu trong lòng, thế là đem nước trà đó kính Tứ Vương Gia, chỉ là không cẩn thận đem nước trà hất lên mặt Tứ Vương Gia, thật sự là không hề cố ý. Còn Tứ vương gia tại sao lại biến thành dạng này, chỉ sợ còn phải hỏi Tam vương gia! Trà là quý phi nương nương uống, Tam vương gia đem ra kính phu quân ta, ta chẳng qua là đem nó kính lại Tứ vương gia, nếu như thật muốn truy cứu, Tam vương gia cùng quý phi nương nương chỉ sợ đều thoát không khỏi liên quan!"
Lãnh Ly lời này vừa nói ra Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi đều là giật mình, rõ ràng là nàng trắng trợn bất kính với Hách Liên Sở, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng bây giờ lại là đem trách nhiệm toàn bộ đẩy lên người Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần! Đáng sợ nhất chính là bọn hắn không thể phản bác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.