Chương trước
Chương sau
Mấy vị vương gia bên cạnh đều không biết nên như thế nào, cùng nhau nhìn về phía Hách Liên Trần.
"Coi như ngươi giỏi, nhưng ngươi vừa rồi đã đá Tứ vương gia việc này giải thích thế nào? Tấn công hoàng tử Duyên Quốc, chỉ với tội này đã đủ để ngươi chết không toàn thây!" Hách Liên Trần lạnh nhạt nói, sắc mặt âm trầm không tốt.
Hách Liên Trần vừa nói người bên ngoài lập tức rối rít hùa theo, mọi mũi kiếm đều hướng về Lãnh Ly. Hách Liên Hiên đứng ở một bên sắc mặt hoảng sợ không biết phải làm sao, nhưng trong lòng lại có tâm tư khác, hắn ngược lại muốn xem xem Vương phi của hắn làm sao để toàn thân trở về!
Lãnh Ly nghe thấy Hách Liên Trần nói trong lòng khó tránh khỏi khẽ động, điều chỉnh tâm trạng xong đem ánh mắt dời về phía Hách Liên Trần, khóe miệng ý cười cũng lập tức biến mất.
"Phu quân ta chẳng lẽ không phải là Duyên Quốc hoàng tử sao? ! Nếu là chiếu theo lời Tam vương gia nói, Tứ vương gia chẳng phải là càng liên luỵ cửu tộc? Không niệm tình thân không nói huynh đệ, không tuân theo hoàng thất chi thống, khi dễ huynh đệ chí thân, đánh chửi Duyên Quốc hoàng duệ, cái này cũng đủ để Tứ vương gia chết không toàn thây, hắn muốn phu quân ta lau giày ta liền phế một chân của hắn, rất công bằng, nếu vừa rồi một cước kia của hắn khiến phu quân ta lưu lại mầm bệnh gì, chỉ sợ Tứ vương gia đến lúc đó không chỉ bị phế một chân là hết tội!"
Lãnh Ly không nhanh không chậm nói, mỗi câu đều có lý kiến người ta không thể bác bỏ.
Các vị vương gia nghe được Lãnh Ly nói lời này cũng không dám lại nhiều lời, cho dù Hách Liên Hiên không được phụ hoàng cưng chiều, nhưng dù sao cũng là do phụ hoàng thân sinh, việc này nếu như truyền đi chỉ sợ đến lúc đó bọn hắn còn phải thụ liên luỵ, trong cung cũng sẽ có lời đàm tiếu!
Hách Liên Sở nghe được lời Lãnh Ly nói cho dù không cam lòng cũng đành phải nuốt xuống, trong lòng đối với Lãnh Ly oán hận càng thêm sâu sắc.
Liễu Quý Phi tâm tư vô cùng kín đáo! Nếu hôm nay việc này bị Hoàng Thượng biết nhất định sẽ gây bất lợi cho nàng, lại nói việc này vốn chính là do Hách Liên Trần mà ra, Hoàng Thượng cho dù sủng ái nàng thì nàng cũng sẽ không để người bên ngoài nắm được điểm yếu, thứ hai nàng hiện tại là mẫu phi của Hách Liên Hiên, Hách Liên Thiệu động thủ với Hách Liên Hiên nàng lại bỏ mặc, nói thế nào đi nữa cũng là nàng không phải.
Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần hai người đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, Vân Tuyền ở một bên xem hai người một mặt mờ mịt, nàng hôm nay chỉ là cùng Hách Liên Trần đến đây thăm hỏi Liễu Quý Phi, ai ngờ lại phát sinh ra chuyện này, đến giờ nàng vẫn chưa hết chấn kinh!
Liễu Quý Phi điều chỉnh lại sắc mặt, lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo ban đầu, vung tay lên một cái ra hiệu những thị vệ kia toàn bộ lui ra, thị vệ thấy Liễu Quý Phi hạ lệnh liền lui xuống.
"Chuyện hôm nay cả hai bên đều sai, Thiệu nhi cùng Hiên nhi đều là tuổi trẻ khinh cuồng không hiểu chuyện, là bản cung chưa thể quản giáo tốt bọn chúng, huynh đệ chơi đùa cũng không tránh khỏi xô xát, ngũ vương phi hôm nay cũng là vô tình gây họa, nếu có lần sau nhất định không tha thứ!"
Liễu Quý Phi nói xong Lãnh Ly liền thầm mắng trong lòng, nữ nhân này thật là thông minh, đem Hách Liên Trần bỏ qua một bên, quay lại nhìn Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Hiên, bản thân có mấy phần áy náy, có thể tranh đoạt được sự sủng ái của hoàng thượng, quả thật đều là người có tâm cơ!
Đám người thấy Liễu Quý Phi lời nói rõ ràng là muốn cho chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, đã như vậy tự nhiên sẽ không nhiều lời, Hách Liên Trần cũng biết việc này nếu như truy đến cùng sợ là bản thân cũng không thoát khỏi trách nhiệm, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

.
Hách Liên Hiên thì một mực bình tĩnh nhìn Lãnh Ly, trong mắt thần sắc có chút kỳ quái, Vương phi này của hắn ngược lại là rất lợi hại nha!
Lãnh Ly thấy Liễu Quý Phi nói như thế liền biết được nàng đã không truy cứu nữa, chỉ là hôm nay mình ra mặt sợ là dẫn tới không ít oán hận, ở kiếp trước sợ rước họa vào thân, ở kiếp này lại hết lần này tới lần khác tự tìm mầm tai vạ, mặc dù không muốn nhưng cũng không hề hối hận.
Lãnh Ly đi trở về bên cạnh Hách Liên Hiên, nâng lên cánh tay của hắn, sau đó hướng mấy vị vương gia mạnh mẽ nói: "Phu quân ta tâm trí đơn thuần, đối với việc người khi nhục đánh chửi sẽ không để trong lòng, nhưng hoàng thất huyết mạch há lại có thể khiến người ta tùy ý ức hϊếp, các vị vương gia đều là chí thân huynh đệ, nên hòa thuận yêu thương nhau mới phải, hôm nay Lãnh Ly nếu như có đắc tội với mọi người, ta ở đây hướng các vị bồi tội, nhưng nếu sau này ai còn dám tổn thương phu quân ta, đừng trách ta trở mặt vô tình!"
Đám người nghe thấy lời này đều là một trận kinh hãi, cho dù có oán giận cũng không dám làm gì nàng, Liễu Quý Phi không nghĩ lại sinh thêm sự cố, coi như không nghe thấy mà bỏ qua!
Lãnh Ly hướng Liễu Quý Phi có chút cung khom người ra hiệu cáo lui trước, sau đó liền dẫn Hách Liên Hiên rời đi.
Hách Liên Trần một mực đem ánh mắt hướng về Lãnh Ly, chẳng biết tại sao lại có cảm giác Lãnh Ly cực giống người nào đó, lại nhớ không nổi là ai? Bất quá, hôm nay nàng đã dám ở trước mặt bao nhiêu người như thế làm càn, cuộc sống sau này coi như đừng mơ có chuyện thanh tĩnh!
"Tam ca, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên hôm nay phách lối cuồng vọng, nếu không giáo huấn chúng một phen khó giải mối hận trong lòng ta!" Người nói chuyện là Hách Liên Sở, hắn hôm nay bị Lãnh Ly khi nhục trong lòng tự nhiên không muốn cam chịu, lại thêm Lãnh Ly đem hắn mặt biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, hận ý càng sâu, nhưng là dựa vào bản thân một người khó mà giải hận, chỉ có thể kích động Hách Liên Trần.
Hách Liên Trần một mực nhìn ra ngoài cổng, không nói một lời, sắc mặt cực kỳ âm trầm, trong lòng lại âm thầm tính toán gì đó.
Hách Liên Sở còn muốn nói gì lại bị Liễu Quý Phi liếc mắt mắt ra hiệu im lặng, nhìn Hách Liên Trần không nói gì sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, không còn dám nhiều lời, vừa tức vừa buồn bực.
Liễu Quý Phi tự nhiên sẽ hiểu tâm tư Hách Liên Trần, hai người liếc mắt nhìn nhau, Liễu Quý Phi để mấy vị vương gia khác hồi phủ, Vân Tuyền ở một bên cũng là biết điều nói thân thể khó chịu muốn rời cung trước, sau khi tất cả mọi người rời đi, trong cung điện liền chỉ còn lại Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần hai người.
"Trần Nhi, chuyện hôm nay ngươi thấy thế nào?" Liễu Quý Phi trực tiếp hướng Hách Liên Trần hỏi, hôm nay triệu kiến Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vốn là muốn cho bọn hắn biết một chút uy quyền mà thôi, lại không ngờ đến Lãnh Ly lại lợi hại như thế!
Hách Liên Trần mặt không biểu tình thần sắc trầm ổn, trầm tư một lát liền hướng Liễu Quý Phi nói: " Lãnh Ly này cùng người trong lời đồn khác nhau rất lớn, nếu có thể cho chúng ta sử dụng tự nhiên là rất tốt, nhưng nếu nàng một lòng muốn giúp Hách Liên Hiên, giữ lại chính là tai hoạ, ta dù đã có thế lực Vân phủ, nhưng vẫn là muốn hành xử cẩn thận mới được, mẫu phi không cần phải lo lắng, ta tự có tính toán!"
Liễu Quý Phi vốn là còn chút lo lắng, nhưng thấy Hách Liên Trần nói như vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, Hách Liên Hiên dù tính tình nhu nhược không được sủng ái, nhưng giữ lại vẫn là trăm hại vô lợi, huống hồ lúc trước để Lãnh Ly gả vào Ngũ Vương phủ vốn là muốn mượn lực lượng Lãnh phủ kiềm chế lại Hách Liên Hiên, nhưng theo chuyện hôm nay xem ra Lãnh Ly cũng là mầm tai vạ, nếu không thừa lúc này diệt trừ, tương lai tất thành họa lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.