Chương trước
Chương sau
Sau khi Hách Liên Trần hướng Liễu Quý Phi thỉnh an liền nhìn Hách Liên Hiên đang đứng ở bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, khi nhìn đến Lãnh Ly thì thần sắc có chút sững sờ, trong lòng thầm nghĩ Lãnh Ly này sao không giống như lời người ta vẫn đồn.
Hách Liên Trần khẽ cau mày, thầm nghĩ cần phải thử nàng một lần, liền cầm chén trà Liễu Quý Phi chưa uống cạn, đáy mắt hiện lên một tia xảo trá, chậm rãi đi đến chỗ hai người Hách Liên Hiên.
Lãnh Ly cố tỏ ra chấn tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng, hai tay nắm chắc thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không dám buông lỏng.
Hách Liên Trần đi đến trước mặt hai người, một tay giơ lên trà nóng nói ra: "Ngày thành hôn của Ngũ đệ nhưng bản vương bởi vì thân thể khó chịu chưa thể đến chúc phúc đệ, trong lòng ca ca rất áy náy, hôm nay gặp được Ngũ đệ cùng Vương phi ở đây, bản vương lấy trà thay rượu kính Ngũ đệ một chén, mong rằng Ngũ đệ không để chuyện này trong lòng mới tốt!"
Hách Liên Trần ngữ khí cao ngạo, thần sắc tỏ ra vô cùng áy náy, mặt ngoài tuy là hướng Hách Liên Hiên bồi tội, nhưng truyền thống Duyên Quốc chỉ có các gia đình nghèo khó mới uống trà thay rượu mừng tân hôn, việc này thể hiện người đó keo kiệt, thân phận thấp, mà lúc này Hách Liên Trần kính trà mừng tân hôn nói rõ là chửi bới Hách Liên Hiên thân phận thấp hèn, coi như Hách Liên Trần nhất thời không nghĩ đến, nhưng cố ý đem trà Liễu Quý Phi uống còn thừa đi kính Hách Liên Hiên, rõ ràng là không phải thiện ý!
Lãnh Ly sắc mặt đã trở nên rất khó coi, nàng đối với Hách Liên Trần vốn là hận ý rất sâu, lúc này nàng thân là Vương phi của Hách Liên Hiên thấy phu quân chịu nhục cho dù là vô tình trong lòng cũng cảm thấy tức giận, Hách Liên Hiên cũng là một vẻ mặt e ngại, không biết phải làm sao.
"Ngũ đệ chẳng lẽ ghét bỏ trà bản vương kính sao? !" Hách Liên Trần ngữ khí hùng hổ dọa người, đã không khiêm tốn giống vừa rồi.
Mà mấy vị hoàng tử ở một bên nhìn thấy cảnh này trong lòng cười nhạo một phen, chờ nhìn thấy Hách Liên Hiên trở thành trò cười cho mọi người, không chút nào muốn tiến lên giải vây. Liễu Quý Phi thì là một mặt lạnh nhạt ngồi trên giường không thèm quan tâm , mặc nhi tử của mình hành động, Vân Tuyền dù không đành lòng nhưng lại không muốn để Hách Liên Trần vì chuyện này mà sinh lòng bất mãn đối với mình, cho nên không thèm để ý tới.
Hách Liên Hiên bị Hách Liên Trần quát khẽ một tiếng dọa đến run lên, vừa định đưa tay tiếp trà lại bị một bàn tay khác nhanh nhẹn cản lại.
Lãnh Ly thừa dịp Hách Liên Hiên do dự nhanh chóng lấy được trà trong tay Hách Liên Trần, nhưng lại chưa có ý định uống, trầm mặc mấy giây sau chậm rãi đi đến trước mặt Hách Liên Trần, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh nâng chén trà kia lên, hướng người trước mặt nói: "Tam vương gia ngày hôm trước thân thể khó chịu vốn là nên ở trong nhà tĩnh dưỡng, ta cùng phu quân lại bởi vì đại hôn nghi thức rườm rà nên chưa thể đến phủ thăm hỏi Tam vương gia, kỳ thực vô cùng áy náy, hôm nay có Tam vương gia ở đây, ta lấy trà này hướng Tam vương gia bồi tội, mong rằng Tam vương gia chớ nên trách tội!"
Lãnh Ly cũng là ngữ khí cung kính, đem nước trà một lần nữa chuyển cho Hách Liên Trần, mọi người ở một bên đều giật mình, Lãnh Ly nói mỗi câu đều là chuyện đương nhiên, tìm không ra nửa điểm quá phận.
Hách Liên Trần thấy động tác lần này của Lãnh Ly trong lòng cũng là sững sờ, suy đoán vừa rồi cũng đã nhận được kết quả, Lãnh Ly cũng không phải là dại trong lời đồn, ngược lại là rất thông minh, nếu đã như vậy hắn lại càng phải ‘chiếu cố’ vị Ngũ đệ này thật tốt!
Lãnh Ly cùng Hách Liên Trần lần đầu gặp nhau cũng là như vậy hắn đứng ở trước mặt nàng cười nhẹ nhàng, nàng lại bởi vì tướng mạo xấu xí mà không dám ngẩng đầu, hôm nay gặp lại lại sớm đã không phải tình cảnh năm xưa, tình ý nồng đậm từ lâu hóa thành tràn ngập căm hận và hối hận!

Hách Liên Trần sắc mặt âm hàn nhìn chăm chú Lãnh Ly nửa ngày rồi quay người rời đi không nói một câu, Lãnh Ly đứng tại chỗ mặt không biểu tình, lúc Hách Liên Trần quay rời đi nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nước trà trong tay không chút dao động, cũng chỉ có Lãnh Ly mới biết trong nước trà này có chứa thứ gì, nàng am hiểu dùng độc, thần không biết quỷ không hay hạ độc đã vô cùng thuần thục, nhưng sau khi hạ độc nàng liền hối hận, không phải là bởi vì nàng đối với Hách Liên Trần còn có tình ý, mà là nếu để Hách Liên Trần chết đi dễ dàng như thế thì thật đáng tiếc? !
Hách Liên Trần đi trở về bên cạnh Vân Tuyền cùng Liễu Quý Phi, nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua ba vị vương gia, sau đó liền không còn động tác nào khác.
Ba vị vương gia hai mặt nhìn nhau, đều là cười lạnh, sau đó một người trong đó đi đến chỗ Hách Liên Hiên, người này dù tướng mạo đường đường chính chính nhưng ánh mắt gian trá khiến người nhìn có chút phản cảm, đây chính là Duyên Quốc Tứ Vương Gia Hách Liên Sở!
Mẫu phi Hách Liên Sở chính là Huệ Tần, tướng mạo trong cung chỉ thuộc hàng trung đẳng, nhưng trời sinh thích yên tĩnh không thường ra ngoài, Hoàng Thượng cũng không thường xuyên đến tẩm cung của nàng, Hách Liên Sở không thể dựa vào mẫu thân để được phụ hoàng cưng chiều, đành phải ngày ngày đi theo Hách Liên Trần nịnh nọt.
Hách Liên Sở đi đến trước mặt Hách Liên Hiên, so với Hách Liên Trần thì y diễn trò càng lộ liễu hơn một chút, hai tay chắp sau lưng không hề che giấu vẻ chán ghét đối với Hách Liên Hiên.
"Sau khi Ngũ đệ thành hôn ngược lại là gan lớn thêm không ít, tam ca kính trà cũng không muốn nhận rồi? Vậy chúng ta những huynh đệ này ngươi chẳng phải là càng thêm không để vào mắt sao?" Hách Liên Sở nhìn Hách Liên Hiên, sắc mặt cực kỳ không tốt, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng.
Hách Liên Hiên kỳ thật so với Hách Liên Sở còn cao lớn hơn, nhưng bây giờ không những không dám ngẩng đầu, thân thể còn có chút run, cắn thật chặt môi dưới nhìn qua rất là khẩn trương.
"Tứ. . . . Tứ hoàng huynh, là ta không tốt, ngươi đừng nóng giận, ta hướng Tam hoàng huynh bồi tội!" Hách Liên Hiên nói xong liền hướng đến chỗ Hách Liên Trần, ai ngờ lại bị Hách Liên Sở đưa tay ngăn lại.
"Ngũ đệ cần gì phải gấp gáp, tam ca rộng lượng sẽ không trách tội của ngươi." Hách Liên Sở ngăn trước mặt Hách Liên Hiên, mới vừa rồi còn chữ chữ như đao, hiện tại lại đột nhiên thay đổi chỉ sợ có mưu đồ khác.
Quả nhiên, chỉ thấy một giây sau Hách Liên Sở duỗi ra một chân, thần sắc kiêu căng hướng Hách Liên Hiên nói: "Vừa rồi tiến cung vội vàng, giày ta không cẩn thận dính phải bùn đất, trước đây Ngũ đệ không phải thích nhất là giúp Tứ hoàng huynh lau giày sao? Hôm nay chắc hẳn cũng sẽ không để Tứ hoàng huynh thất vọng."
Hách Liên Sở một mặt vô vị đem chân duỗi trước mặt Hách Liên Hiên, không chút nào cảm thấy có gì không ổn, mà Hách Liên Hiên nghe thấy Hách Liên Sở nói vậy lại là cứng đơ tại chỗ, không nói một lời, thần sắc sợ hãi.
Lãnh Ly thấy Hách Liên Sở lần này rõ là muốn làm nhục Hách Liên Hiên, lửa giận trong lòng cuồn cuộn nổi lên, nàng ở kiếp trước vốn là bởi vì dung mạo xấu xí nên nhận hết ức hϊếp, bây giờ nhìn thấy Hách Liên Hiên trời sinh tính nhu nhược bị người khác nhục mạ tự nhiên trong lòng cảm thấy không vui!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.