🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buồn ngủ trong nháy mắt biến mất hết, Ân Trường Hoan xoay người rời giường, mặc áo khoác đi ra ngoài "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Thích khách là một tên hộ vệ trong Đông Cung, thừa dịp lúc thái tử ở một mình đã hạ thủ." Nhược Vân bước nhanh theo Ân Trường Hoan "May mà thái tử tránh được nên chỉ bị thương bên cánh tay phải."
Mặt Ân Trường Hoan lạnh như sương, bước chân càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã bỏ xa Nhược Vân ở đằng sau.
Lúc nàng tới thì tiền điện đã vây đầy hộ vệ, thần sắc Diệp Nhiên ngưng trọng canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy Ân Trường Hoan lập tức chạy đến "Thái tử phi."
Ân Trường Hoan hỏi "Thái tử sao rồi?"
Diệp Nhiên nói "Thái y đã băng bó qua, không có gì đáng ngại."
Ân Trường Hoan nhẹ gật đầu, sắc mặt vẫn chưa buông lỏng, bước vào gian phòng, còn chưa vào hẳn bên trong điện đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Diệp Hoàn tái nhợt ngồi trên giường, cánh tay phải đặt ở trên bàn, bên ngoài lớp vải trắng ẩn ẩn vết màu hồng.
Thái y vẫn còn ở đây, chỉ là ông không nói cho Ân Trường Hoan thương thế Diệp Hoàn thế nào, chỉ hành lễ với Ân Trường Hoan rồi cáo lui.
Các cung nhân cũng theo Diệp Nhiên lui ra ngoài.
Ân Trường Hoan ngồi đối diện Diệp Hoàn, hỏi "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Diệp Hoàn nói "Không cần lo lắng, không có việc gì."
"Ta sao có thể không lo lắng, chảy nhiều máu như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Ân Trường Hoan đã nhìn thấy Diệp Hoàn giơ tay phải lên, mặt không đổi sắc quơ quơ lên không trung hai lần.
Diệp Hoàn kéo Ân Trường Hoan lại gần, thấp giọng nói "Ta không bị thương."
Ân Trường Hoan ngây ngốc, cầm lấy tay Diệp Hoàn, quả nhiên, mặc dù băng bó vải trắng nhưng bên trong lại không có vết tích gì.
Nàng hỏi "Vậy tại sao sắc mặt chàng lại kém như vậy?" Tựa như bị mất máu rất nhiều.
Diệp Hoàn giải thích "Ta bảo thái y đặc chế thuốc, ăn vào sẽ thành ra thế, không có hại gì cho thân thể."
Là diễn kịch, nhưng ... Ân Trường Hoan trọn tròn mắt, oán trách Diệp Hoàn "Chàng vì sao lại không nói cho ta biết trước một tiếng, có biết lúc ta vừa hay tin như bị hù chết không."
"Ta có nói qua cho nàng mà. " Diệp Hoàn nhíu mày "Nàng còn nói biết rồi."
"Lúc nào?" Nàng sao một chút ấn tượng cũng không có.
"Buổi sáng hôm nay lúc ta rời giường."
Diệp Hoàn phải vào triều nên luôn dậy sớm, Ân Trường Hoan lại có thể ngủ thẳng giấc, cho nên đều sẽ muộn hơn Diệp Hoàn. Nghe Diệp Hoàn nói xong, Ân Trường Hoan mím môi nghĩ nghĩ, có một chút trí nhớ mơ hồ. Lúc sáng sớm Diệp Hoàn rời giường thì nàng còn đang buồn ngủ vô cùng, chỉ trả lời lại lung tung hai tiếng rồi ngủ thiếp đi, hoàn toàn không để trong lòng.
Ân Trường Hoan nhỏ giọng thầm thì "Chàng cũng không phải không biết ta vẫn chưa tỉnh ngủ, đáng lẽ đêm qua nên nói cho ta chứ."
Diệp Hoàn bất đắc dĩ "Đêm qua lúc ta về tẩm điện thì nàng đã ngủ rồi."
Từ lúc mang thai, Ân Trường Hoan càng dễ mệt, Diệp Hoàn lại bận bịu công vụ, thường về trễ nên nàng hay đi ngủ trước.
Ân Trường Hoan nói sang chuyện khác "Tại sao chàng lại muốn giả bị thương?"
Diệp Hoàn không nói tỉ mỉ "Trong đó có chút phức tạp, ta hiện tại không thể nói hết được."
"Vậy thì không nói." Ân Trường Hoan rất sảng khoái, chỉ cần Diệp Hoàn không sao, những cái khác đều không quan trọng.
Một lát sau, hoàng đế, Trịnh thái hậu, Triệu thái hậu đến. Thấy trên mặt hoàng đế và Trịnh thái hậu đều là lo lắng cùng phẫn nộ, Ân Trường Hoan có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể đem chuyện Diệp Hoàn không bị thương nói cho bọn họ.
Một bí mật mà nhiều người biết thì không còn là bí mật nữa.
Hoàng đế trầm ngâm "Nếu con bị thương thế này thì e là không thể đi tây bắc."
"Tây bắc?" Ân Trường Hoan mờ mịt "Đi tây bắc làm gì?"
Trịnh thái hậu cùng Triệu thái hậu cũng kỳ quái nhìn hoàng đế, Diệp Hoàn là thái tử một nước, không có chuyện gì lớn thì không thể tới nơi xa xôi như tây bắc được.
Hoàng đế nói "Người Hồ muốn kí kết hiệp ước thương mại với chúng ta nhưng điều kiện là muốn đích thân thái tử tới tây bắc."
Trịnh thái hậu nói "Người Hồ xảo trá, liệu đây có phải là âm mưu của bọn hắn?"
Triệu thái hậu khó được một lần không đối nghịch với Trịnh thái hậu "Người Hồ sống theo bộ lạc, chẳng lẽ tất cả người Hồ đều nguyện ý ký kết sao."
"Cũng chưa hẳn là âm mưu, theo Phong Tướng quân nói, hai năm nay cuộc sống của người Hồ rất khó khăn, việc ký kết này hoàn toàn có lợi cho họ." Diệp Hoàn nói với hoàng đế "Cánh tay bị thương không nghiêm trọng, con vẫn có thể đi."
Triệu thái hậu nói "Nếu cuộc sống người Hồ đang như vậy thì ký kết làm gì, trực tiếp đánh bại không được sao."
Diệp Hoàn: "Người Hồ đều có cơ thể cường tráng, ngay cả nữ tử cũng vô cùng khoẻ mạnh, nếu muốn đánh bại bọn họ không phải một chuyện dễ. Mà cuộc sống của bọn họ đang khó khăn, kiên trì đánh trận, không chừng khí thế sẽ mạnh hơn, cho dù chúng ta muốn thắng thì cái giá phải trả sẽ không nhỏ."
"Thái tử nói rất đúng." Hoàng đế nói "Thảo nguyên rộng lớn, cũng không thích hợp cho chúng ta, thay vì lãng phí con người và của cải đi đánh trận thì không bằng ký kết hiệp ước, như vậy thì chí ít biên giới tây bắc cũng có thể an ổn mấy chục năm nữa."
Triệu thái hậu mặc kệ chuyện biên giới tây bắc thế nào, bà nói "Đức Dương còn đang mang thai đấy, ngươi nhẫn tâm để con bé lại rồi đi tây bắc sao?"
Diệp Hoàn quay đầu nhìn Ân Trường Hoan, trên mặt toát ra ý áy náy.
Trịnh thái hậu không đành lòng nhưng không thể không nói "Chỉ là mang thai mà thôi, có chúng ta ở đây, thái tử còn có gì mà không thể yên lòng."
Triệu thái hậu bĩu môi, dù sao cũng không phải ngoại tôn nữ của bà, không tới phiên bà đau lòng.
Triệu thái hậu cảm thấy may mà Kỷ Oánh Oánh không gả cho Diệp Hoàn, nếu không thì nói không chừng một ngày nào đó Diệp Hoàn bị người ám sát, Kỷ Oánh Oánh sẽ phải sống thủ tiết mất. Cố Nguyên mặc dù kém hơn Diệp Hoàn nhưng lại thắng ở cuộc sống yên ổn.
.
"Thái tử gặp chuyện?" Nhận được tin Diệp Hoàn bị thương, An vương chấn kinh "Kết quả thế nào?"
"Chỉ bị thương ở cánh tay phải."
An vương một bên nghĩ là ai hạ thủ một bên cảm khái đáng tiếc, nếu Diệp Hoàn bị ám sát thành công thì tốt biết bao, hắn cũng sẽ không cần bí quá hoá liều.
Hôm sau tảo triều, An vương nhìn thấy thần sắc Diệp Hoàn có chút không tốt, so với ngày thường thì hôm nay ống tay phải của Diệp Hoàn hơi phồng lên, trên thân còn có mùi thuốc.
"Thái tử đã bị thương thì nên cố gắng nghỉ ngơi." Hắn ấm giọng nói với Diệp Hoàn "Một ngày hay hai ngày không vào triều cũng không sao."
Diệp Hoàn mỉm cười "Chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, không phải cái gì to tát."
Bọn hắn nói chuyện đồng thời các vương gia, quận vương khác cũng nhao nhao theo, vừa quan tâm Diệp Hoàn lại vừa không quên thăm dò là ai hạ thủ.
Lúc tảo triều, hoàng đế nói đến chuyện của biên giới tây bắc, cũng quyết định phái Diệp Hoàn đi tây bắc ký kết hiệp ước.
Chúng triều thần đối với chuyện này ít nhiều có nghe qua, giống như trước đây, vẫn có người đồng ý có người phản đối, nhưng hoàng đế đã ra quyết định thì triều thần có phản đối cũng vô dụng.
Tây bắc xa xôi, mười ngày nữa Diệp Hoàn sẽ lên đường.
Biết được Diệp Hoàn thật sự phải đi tây bắc, Ân Trường Hoan có chút không nỡ, nhưng nàng không phải người không hiểu chuyện, biết hắn là nhất định phải đi chuyến này nên cũng không tỏ vẻ nhõng nhẹo, ngược lại hào hứng dặn Diệp Hoàn nhớ mang đặc sản ở đó về, tỉ như các loại vải hay thịt bò khô.
"Y phục, đồ trang sức mua hai phần." Ân Trường Hoan nói "Ta một phần, nữ nhi của chàng một phần, thịt bò khô cũng không cần, con bé không ăn được."
"Nữ nhi của ta?"
Ân Trường Hoan gật đầu "Ngày chàng bị thương đó ta có mơ một bé gái nói mình là hài tử nhà ta, dáng dấp còn giống hết ta lúc còn bé."
Trong mộng Ân Trường Hoan chỉ cảm thấy cô bé này nhìn quen quen, mãi tới tận khuya nhìn lại mình trong gương thì mới nhớ ra.
"Sao nàng biết được cô bé đó giống nàng lúc còn bé." Diệp Hoàn cười nói "Chẳng lẽ nàng còn nhớ rõ vóc dáng mình khi đó ư?"
Ân Trường Hoan nghẹn lại, nửa ngày mới nói ra một câu "Ta chính là biết đó, chàng còn cười ta!"
Bị Diệp Hoàn trêu chọc, Ân Trường Hoan không muốn nói chuyện, nhắm mắt đi ngủ.
Ánh nến tắt đi, chỉ còn tia le lói của dạ minh châu tản ra.
Ân Trường Hoan mơ mơ màng màng ôm lấy Diệp Hoàn, nhỏ giọng nói "Hoàn Hoàn, đi ra ngoài chàng nhất định phải cẩn thận."
Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, thần sắc ôn nhu "Yên tâm."
Ân Trường Hoan nhếch môi "Chàng đẹp như vậy, ta sợ chàng sẽ bị bắt đi làm áp trại phu quân, nếu như thế, ta sẽ dẫn người đi cướp về, bọn họ nhất định đánh không lại ta."
Diệp Hoàn dở khóc dở cười, cúi đầu sờ lên tóc Ân Trường Hoan "Sẽ không có ngày đó."
Một lát sau hắn thì thầm "Ta sẽ không rời xa nàng "
Ân Trường Hoan đang mang thai, hắn sao có thể yên tâm rời đi.
Ân Trường Hoan đã ngủ say nên không nghe thấy câu này.
.
Chuyện Diệp Hoàn bị hành thích, hoàng đế giao cho Đại Lý tự khanh Trịnh Xuyên, lệnh cho hắn trong vòng bảy ngày nhất định phải tra ra là ai đứng sau vụ việc.
Không đến bảy ngày, Trịnh Xuyên đã tra ra người sau lưng ―― Đoan vương Phó Dịch.
Hộ vệ ám sát Diệp Hoàn vào Đông Cung trước đó từng nhận ân huệ của Phó Dịch, lúc cho người vào phòng tìm vật chứng thì có phát hiện một bức thu, người giám định xác định đây đúng là phong thư do Phó Dịch viết.
Hoàng đế tức giận, gọi Phó Dịch tới ngự thư phòng, đồng thời cũng truyền Diệp Hoàn đến.
Diệp Hoàn không bị thương, vậy đương nhiên là Phó Dịch không phái người ám sát Diệp Hoàn, nhưng bây giờ lại có chứng cứ chứng minh Phó Dịch ám sát Diệp Hoàn.
Ân Trường Hoan cảm thấy mơ hồ, nàng không cho rằng Diệp Hoàn diễn tuồng kịch này chỉ vì vu hãm Phó Dịch. Nàng nhớ tới trước đó chàng ấy có nói muốn Phó Dịch giúp một tay, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện này?
Biết được Diệp Hoàn bị hoàng đế gọi tới, Ân Trường Hoan không yên tâm liền đi bộ đến bên ngoài ngự thư phòng.
Cao công công nhìn thấy nàng lập tức chạy đến, Ân Trường Hoan hỏi "Phụ HSo vậy?"
Ân Trường Hoan là người không đắc tội nổi cho nên mặc dù Ân Trường Hoan hỏi thăm chuyện của hoàng đế, Cao công công cũng nói cho nàng "Hoàng thượng cho các cung nhân lui hết ra, hiện tại trong ngự thư phòng chỉ có hoàng thượng, thái tử và Đoan vương."
Ân Trường Hoan trong lòng lộp bộp kêu, xong rồi, phụ hoàng nhất định đã biết Diệp Hoàn không bị thương, đây là Diệp Hoàn liên thủ với Phó Dịch tạo ra một cái bẫy.
Người Diệp Hoàn muốn đối phó không ai khác chính là các vương gia, Ân Trường Hoan nhíu mày, phụ hoàng mặc dù hay bênh vực Diệp Hoàn nhưng người còn là phụ hoàng của các vương gia khác, biết được Diệp Hoàn muốn tính kế con mình thì khó đảm bảo sẽ không tức giận.
Ân Trường Hoan hít sâu một hơi, xem ra cần phải nàng ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.