Chương trước
Chương sau
Ân Trường Hoan nhướng mày, Phó Dịch đến Đông Cung làm gì?
"Vậy ta không vào nữa." Ân Trường Hoan ra hiệu bảo cung nữ đưa canh cho Diệp Nhiên "Đây là canh bổ, nhớ bưng cho thái tử."
Diệp Nhiên nhìn canh, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, không phải thèm mà là sợ hãi. Lúc đầu hắn còn tưởng thái tử phi quan tâm thái tử, nhiều lần như vậy hắn có thể không rõ canh này là do thái tử phi không muốn uống sao.
Mấu chốt là thái tử phi không muốn uống thì cũng thôi đi, thái tử uống được hai lần thì bắt đầu ngán ngẩm, cuối cùng đều bắt hắn uống, còn lấy danh nghĩa là quan tâm cho cơ thể hắn, thật sự là quá phận.
Hắn cảm thấy lần thái tử phi mang thai này, hắn có thể mập thêm tầm mười cân.
Giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Nhiên, Ân Trường Hoan cười tủm tỉm xoay người.
Không trở về tẩm điện, Ân Trường Hoan tùy ý đi dạo. Sau khi nàng có tin vui thì không còn đi võ trường đùa nghịch đao kiếm nữa, nhưng cũng không thể cả ngày chỉ ngủ với nằm, cho nên không có việc gì thì sẽ đi tản bộ, Diệp Hoàn có thời gian rảnh cũng sẽ đi cùng nàng.
Phó Dịch không ở lại Đông Cung lâu, Ân Trường Hoan rời đi một lát thì hắn cáo từ, đi ra nghe thấy Diệp Nhiên bảo một hộ vệ mang canh vào.
Diệp Nhiên căn dặn "Cẩn thận một chút, đây chính là thái tử phi cố ý đưa tới."
Hộ vệ bưng canh, thầm nói "Đừng cho là ta không biết, ngươi để ta đi đưa không phải là sợ thái tử bắt ngươi uống à."
Quan cấp trên đè chết người.
Diệp Nhiên da mặt dày, quay đầu xem như không nghe thấy thuộc hạ nói, ai ngờ vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Phó Dịch.
Mặt hắn không đổi sắc đi đến chỗ Phó Dịch "Đoan vương gia."
Phó Dịch nhìn thoáng qua chén canh được đậy nắp, ngữ khí không rõ nói một câu "Diệp hộ vệ cùng thái tử có quan hệ thật tốt."
Diệp Nhiên sửng sốt, cái này là có ý gì?
"Là thái tử lo lắng cho tại hạ." Diệp Nhiên hàn huyên nói "Chắc hẳn Đoan vương gia cùng thuộc hạ cũng có quan hệ rất tốt."
Phó Dịch nhìn hoa xuân nở xán lạn trong viện, thần sắc có chút giật mình "Ta trước kia cũng cho rằng như thế."
Diệp Nhiên càng mờ mịt, Đoan vương đây là đang phàn nàn thuộc hạ không tốt sao?
Là đầu Đoan vương có chỗ không đúng hay là lỗ tai hắn có vấn đề, nghe lầm?
Phó Dịch rời đi, Diệp Nhiên còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Diệp Hoàn gọi hắn.
Diệp Nhiên đang muốn giả bộ như không để len lén chạy đi thì thị vệ vừa rồi bưng canh vào lại đem canh còn nguyên ra, cười mười phần ngứa đòn "Đại ca, thái tử bảo huynh uống hết canh."
Diệp Nhiên: ...
.
Trước hôm nay Phó Dịch không nghĩ tới Cố Như Nguyệt xảy ra chuyện là do chính nàng ta an bài, càng làm cho hắn không ngờ tới là kẻ thay Cố Như Nguyệt giải quyết tốt hậu quả lại là phụ tá của hắn.
Vừa nãy ở trước mặt Diệp Hoàn, hắn dùng hết khí lực mới có thể không lộ sự thất thố.
Khoé miệng Phó Dịch nở nụ cười đắng chát, kỳ thật đi đến cảnh như hiện tại cũng không trách được ai, muốn trách thì trách hắn lúc trước không chịu được dụ hoặc, tham lam thế lực sau lưng Ân Trường Hoan. Một bước sai từng bước sai, hắn không có tư cách trách phạt Thẩm phụ tá, càng không có tư cách trách móc Cố Như Nguyệt.
"Chủ tử, là Đoan vương gia."
Ân Trường Hoan đang ngồi trong đình ven đường, Phó Dịch muốn ra khỏi Đông Cung sẽ phải đi qua cái đình này.
Phó Dịch đi đến trước đình, chắp tay với Ân Trường Hoan, rất cung kính nói "Bái kiến thái tử phi."
Ân Trường Hoan nhẹ gật đầu, nàng không nói gì, mà nàng cũng không có gì để nói với Phó Dịch.
Chờ Phó Dịch rời đi, Ân Trường Hoan nhíu mày trầm ngâm "Ngươi có cảm thấy hôm nay Phó Dịch là lạ không?"
Cung nữ là một lão nhân bên cạnh Ân Trường Hoan, cười nói "Nô tỳ ngược lại không có cảm giác này, chỉ là hôm nay Đoan vương gia đối với chủ tử ngài tựa hồ cung kính hơn trước."
Cũng không phải trước kia Phó Dịch không tôn kính Ân Trường Hoan nhưng không giống hôm nay, vừa rồi cái chắp tay lễ và giọng điệu của hắn cũng có thể cảm giác được Phó Dịch là coi Ân Trường Hoan như vương giả mà tôn kính.
Ân Trường Hoan khẽ giật mình, như bừng tỉnh đại ngộ, cũng không hẳn là như vậy, nhưng vì cái gì đây.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua thư phòng chỗ Diệp Hoàn, thầm nghĩ, chẳng lẽ đầu thái tử nhập vào Phó Dịch?
Ra khỏi Đông Cung, Phó Dịch cũng không đi đâu khác, trực tiếp trở về phủ Đoan vương.
Hắn vừa mới xuống xe ngựa, gã sai vặt trong phủ tiến lên nói "Vương gia, vừa rồi tiểu thế tử xảy ra chuyện, vương phi truyền thái y, bây giờ còn chưa rời đi."
Phó Dịch sầm mặt lại, vội vàng đi đến phòng Cố Như Nguyệt.
Hắn tiến vào thấy một nhũ mẫu quỳ gối trong viện, ma ma bên cạnh Cố Như Nguyệt nói "Tiểu thế tử lúc bú sữa bị sặc, vương phi không yên lòng nên tìm thái y đến xem."
Phó Dịch không để ý ma ma, nhanh chân vào phòng. Cố Như Nguyệt ôm hài tử ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Phó Dịch, hốc mắt đỏ bừng, yếu đuối nói "Vương gia."
Thái y hành lễ với Phó Dịch, hắn khoát tay "Sao rồi?"
Thái y nói "Tiểu thế tử không đáng ngại." Thái y dặn dò Cố Như Nguyệt "Tiểu thế tử thân thể yếu đuối, ăn chậm với ít hơn hài tử bình thường một chút, thế tử nếu không muốn ăn nữa thì cũng không nên cưỡng ép."
Cố Như Nguyệt gật đầu "Làm phiền thái y."
"Vương phi khách khí." Thái y thu dọn đồ đạc, hành lễ với Phó Dịch cùng Cố Như Nguyệt rồi cáo từ rời đi.
Phó Dịch ngồi cạnh Cố Như Nguyệt, thuần thục ôm lấy hài tử. Tuy có câu quân tử ôm cháu không ôm con nhưng Phó Dịch lại không phải, hắn vốn dĩ cảm thấy hổ thẹn với đứa bé vì Ân Bạch Tuyết nên mười phần sủng ái, hiện tại biết chân tướng, hắn đối với nó càng thêm thương tiếc.
Hài tử so với lúc mới vừa sinh thì có lớn hơn một chút, cũng rất trắng, nhưng vẫn là không thể so với đứa bé bình thường được.
Cố Như Nguyệt nhìn Phó Dịch yêu thương hài tử, trên mặt nở nụ cười, nói với Phó Dịch "Ngày hôm nay nó mới chỉ cười một lần, đây là lần đầu tiên đó."
Phó Dịch giật giật khóe miệng, hắn còn có việc phải làm, không thể ở lại lâu với Cố Như Nguyệt, lúc rời đi hắn nhìn nhũ mẫu quỳ gối trong viện, nhàn nhạt hỏi "Đây là cố ý?"
Ma ma đưa Phó Dịch rời đi nghe vậy hơi sửng sốt, không dám giấu diếm, đàng hoàng nói "Không phải ạ."
Tiểu thế tử là hài tử duy nhất trong phủ Đoan vương, cho dù nhũ mẫu có thêm một trăm cái lá gan cũng không dám ép buộc tiểu thế tử.
Phó Dịch nói "Không phải cố ý thì cho lui xuống đi."
Ma ma hơi kinh ngạc, đồng ý, đưa Phó Dịch xong thì bà trở về phòng kể Cố Như Nguyệt chuyện vừa rồi.
Thần sắc Cố Như Nguyệt hơi cứng lại, cái này không giống những gì Phó Dịch sẽ làm, nhưng nghĩ tới vừa rồi Phó Dịch còn ôn nhu ôm hài tử, Cố Như Nguyệt lại yên lòng.
Mấy ngày sau, hạ nhân nói với Cố Như Nguyệt mấy phụ tá trong phủ đột nhiên không thấy đâu.
Cố Như Nguyệt đang đùa với hài tử, thuận miệng hỏi "Có những ai?"
Hạ nhân nói "Có Thẩm tiên sinh, Lý tiên sinh, còn có Phí tiên sinh."
Cố Như Nguyệt nhíu mày, nàng ta trông coi việc trong phủ, những phụ tá này nàng ta cũng từng gặp qua mấy lần, còn nhớ kỹ Thẩm phụ tá rất được Phó Dịch coi trọng, mà Lý tiên sinh cùng Phí tiên sinh hình như cũng rất thân cận với Thẩm phụ tá.
"Có phải đi ra ngoài thay vương gia làm việc?"
"Phòng đều thu thập sạch sẽ, nghe nói là sẽ không trở về." Hạ nhân hạ thấp giọng "Mà hộ vệ trong phủ cũng có thay đổi."
Cố Như Nguyệt cũng không biết Thẩm phụ tá thay mình giải quyết tốt hậu quả, mặc dù có chút hiếu kì nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do Phó Dịch an bài.
Buổi tối Cố Như Nguyệt thuận miệng hỏi Phó Dịch, hắn nói "Ta có an bài khác."
Chuyện trước kia Phó Dịch không có ý định truy cứu, Ân Bạch Tuyết đã đi, hài tử cũng thành ra như bây giờ, truy cứu cũng không còn ý nghĩa, không bằng duy trì như nguyên trạng.
Những cái này là nói sau.
Buổi tối, Ân Trường Hoan nói với Diệp Hoàn sự khác thường của Phó Dịch.
Diệp Hoàn nói "Ta đem chân tướng Đoan vương phi té ngã nói cho hắn."
"Hắn có phản ứng gì?"
Diệp Hoàn nhớ lại "Rất kinh ngạc, hình như khó tiếp thu."
Ân Trường Hoan như có điều suy nghĩ gật đầu, không tiếp thu được cũng là bình thường, Phó Dịch mặc dù có nhiều khuyết điểm nhưng cũng có ưu điểm, ví dụ như hắn trọng tình, bị thuộc hạ cùng vương phi đồng thời lừa gạt, có thể dễ chịu mới là lạ.
"Chàng sao đột nhiên lại nói cho hắn biết?" Không đợi Diệp Hoàn trả lời, Ân Trường Hoan lại lập tức mở miệng "Thôi, chàng vẫn là đừng nói cho ta."
Diệp Hoàn nhíu mày, có chút ngoài ý muốn lại có chút không hiểu "Vì sao?"
"Trước chàng không nói nhưng bây giờ lại nói cho hắn biết, nhất định là có chuyện gì mới khiến chàng làm vậy, mà chuyện này không cần nghĩ cũng biết có liên quan đến triều đình." Ân Trường Hoan nói "Ta không thông minh như chàng, phòng ngừa vạn nhất, chàng vẫn là đừng nói cho ta."
Diệp Hoàn cười cười "Kỳ thật cũng không có việc lớn gì, là ta muốn hắn giúp một việc, phòng ngừa tên Thẩm phụ tá kia nhúng tay vào nên ta mới đem việc này nói cho Phó Dịch."
Đã hiểu một chút lại có hơi không hiểu, đó là sao lại phải xử trí tên Thẩm phụ tá kia trước.
Diệp Hoàn không nói tiếp, Ân Trường Hoan cũng không hỏi nữa.
Ngày mười hai tháng tư diễn ra thi đình.
Mười lăm tháng tư, thi đình yết bảng, Sở Bạch không đỗ được trạng nguyên nhưng đỗ thám hoa.
Lâm An đỗ nhị giáp, xếp thứ ba, quả là một thành tích rất tốt.
"Thám hoa." Ân Trường Hoan sau khi biết nói "Cũng coi như xứng đáng với khuôn mặt."
Nghĩ lại, Diệp Hoàn vừa anh tuấn lại đỗ trạng nguyên không phải rất lợi hại sao!
Hai ngày sau yết bảng, cung nhân đến bẩm báo Sở Bạch cầu kiến.
Ân Trường Hoan thấy hắn, trêu chọc nói "Nghe nói ngươi gần đây rất nổi tiếng."
Bây giờ Sở Bạch nổi danh khắp kinh thành, lại có quan hệ với chỗ thái tử và thái tử phi, bản thân lại có bản lĩnh, dung mạo còn tuấn tú, sau khi yết bảng có rất nhiều người muốn làm mai, chỉ là không thể thành công, Sở Bạch ngay thẳng nói muốn đền đáp triều đình trước rồi mới tính đến thành thân.
"Thành gia lập nghiệp, kỳ thật ta cảm thấy ngươi trước có thể thành gia rồi đền đáp triều đình cũng không sao."
Sở Bạch sờ mũi, bất đắc dĩ nói "Thái tử phi ngài không cần trêu ghẹo ta."
Ân Trường Hoan nói chính sự "Ngươi mặc dù không thi đỗ trạng nguyên nhưng không thể quỵt nợ, nhất định phải thay ta đi tuyên truyền thư viện Đức Dương và đến thư viện dạy học đó."
"Chỉ cần thái tử phi không chê Sở Bạch, Sở Bạch nhất định làm." Lúc trước ước định là một năm, Sở Bạch nói "Không chỉ một năm, chỉ cần tại hạ có thời gian thì sẽ đi thư viện Đức Dương giảng bài."
"Vì sao?" Không phải muốn làm phu tử đến nghiện rồi chứ?
"Không vì cái gì." Sở Bạch mỉm cười "Nếu như nhất định phải nói nguyên nhân thì đại khái là trong khoảng thời gian này, ta phát hiện việc truyền dạy kiến thức là một việc làm rất ý nghĩa."
Ân Trường Hoan xuất phát từ tiền không chỗ tiêu mới mở thư viện hơi ngại ngùng, khen "Ngươi rất tốt."
Sở Bạch cười một tiếng "Thái tử phi có thể chi tiền mở thư viện, Sở Bạch chẳng qua là có thời gian rảnh mới đến giảng bài mà thôi, sao có thể so với thái tử phi chứ."
Ân Trường Hoan bị thổi phồng đến mức mặt mày hớn hở, đồng ý cho Sở Bạch làm viện trưởng thư viện Đức Dương đến khi già.
Có một viện trưởng đẹp như vậy, học sinh thư viện Đức Dương hẳn sẽ càng có động lực hơn.
.
Buổi trưa dùng bữa với Diệp Hoàn xong, Ân Trường Hoan đi nghỉ trưa, Diệp Hoàn thì đến tiền điện Đông Cung xử lý công vụ.
Ngày xuân ngủ ngon, Ân Trường Hoan chìm vào giấc mộng.
Nàng mơ thấy mình đang phi nhanh trên lưng ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy một cô bé ở ven đường, liền cho ngựa ngừng lại.
Cô bé chỉ mới tầm ba tuổi, mặc y phục màu hồng phấn, tóc cột hai bên, phía trên còn đính một viên trân châu, bộ dáng khá quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Ân Trường Hoan khom lưng, nhẹ lời hỏi "Tiểu muội muội, muội là con nhà nào vậy."
Tiểu cô nương nháy mắt, nói "Con là hài tử nhà người mà."
Nhà ta? Nhà ta làm gì có hài tử?
Đang nghi ngờ thì Ân Trường Hoan bị Nhược Vân đánh thức, Nhược Vân vốn luôn trấn định nay thần sắc lại vô cùng cấp bách.
"Chủ tử, có thích khách, cánh tay phải thái tử còn bị chém một đao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.