"Chủ tử, thi hội yết bảng." Nhược Vân tiến đến bẩm báo "Sở công tử cùng Lâm công tử đều nổi danh trên bảng, tiếc là công tử Ân Thành thi rớt mất."
Có thể tham gia kì thi ba năm một lần này đều là cử nhân, khoa cử phân thành thi viết và thi đình, thông qua kì thi viết là cống sĩ, tất cả có ba trăm người, lại tham gia thi đình, phân ra nhất giáp, nhị giáp và tam giáp.
Trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa đều là tên trong nhất giáp.
Ân Thành mới học hành tử tế được một, hai năm, thi rớt cũng không có gì bất ngờ.
"Sở công tử?" Kỷ Oánh Oánh nhớ đến tin đồn nói Ân Trường Hoan nuôi trai lơ năm ngoái "Là Sở Bạch?"
"Chính là hắn, chúng ta nói xong, ta cho hắn ngân phiếu một ngàn lượng, chờ hắn thi đậu trạng nguyên thì đến thư viện Đức Dương của ta giảng dạy." Ân Trường Hoan hỏi Nhược Vân "Thứ tự bọn họ thế nào?"
Cống sĩ(*) cũng có thứ tự, những người phía trên đương nhiên dễ có thành tích tốt trong kì thi đình hơn, Nhược Vân nói "Thành tích của hai vị công tử cũng không tệ, Sở công tử xếp thứ sáu, Lâm công tử xếp thứ mười tám."
(*) Cống sĩ (Chữ Hán: 貢士) là một loại học vị trong hệ thống khoa bảng thời phong kiến, tức là đỗ tứ trường khoa thi Hương.
Ân Trường Hoan không quá kinh ngạc kết quả của Sở Bạch, có lá gan nhận ngân phiếu một ngàn lượng thì đương nhiên là phải có bản lĩnh, điều làm Ân Trường Hoan kinh ngạc chính là Lâm An thế mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-duong-quan-chua/1109192/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.