Lâm Hoài Hạ không nhớ tên người kia, cô chỉ nhớ Lục Nghiễn rất kén ăn.
Lâm Hoài Hạ: “Đúng rồi, anh có ngại ăn cơm với người lạ không?”
“Ai?”
“Bạn thân từ bé của em, anh mang cả thùng tôm hùm tới, hai người chúng ta chắc chắn không ăn hết, gọi tên ham ăn Từ Thanh Trúc kia sang ăn cùng.”
“Em thích là được.”
Lục Nghiễn ghi nhớ cái tên Từ Thanh Trúc trong lòng, nghe Lâm Hoài Hạ gọi điện thoại cho Từ Thanh Trúc, thái độ quen thuộc kia khiến anh sinh ra cảnh giác.
Bây giờ vẫn còn sớm để ăn tối nên hai người nằm phơi nắng, uống trà trong sân.
“Em quen biết Từ Thanh Trúc từ bé à?”
“Ừm, quen biết từ bé.” Lâm Hoài Hạ hất cằm: “Thấy không, tầng hai bên kia chính là phòng ngủ của cậu ấy.”
Trên mặt Lục Nghiễn không rõ biểu tình, rót trà cho cô: “Hiện tại cậu ấy làm việc ở đâu?”
“Cậu ấy à, làm công chức nhỏ trong thành phố, cuộc sống rất thoải mái, nhưng bây giờ em cũng không kém, ha ha ha.”
Lâm Hoài Hạ hưng phấn kể về Quán ăn vặt nhà họ Lâm, có thể nói khoảng thời gian này đã trở nên rất nổi tiếng, video nào cũng có hàng triệu lượt xem, nhất là video Màu vàng truyền thuyết, sau khi trở thành hot search, số liệu thống kê tăng như bay.
“Khi nào về anh xem thử.”
“He he, không cần về vẫn xem được, tổng cộng chỉ có ba video, xem một tí là hết.”
Cô chạy vào nhà, lấy chiếc iPad dưới tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749169/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.