Hai người thân thiết trò chuyện về cách ăn tôm hùm, nụ cười của Lục Nghiễn hơi chùng xuống.
Từ Thanh Trúc: “Có nấu cơm không.”
“Nấu nấu.”
Cô còn lạ gì anh ấy, nhất định là muốn ăn cơm trộn với nước canh.
Lúc trò chuyện cô cũng không rảnh rỗi, chiều nay đã ép xong cải, lấy ra trộn một đĩa trước. Nghĩ đến Lục Nghiễn không ăn được cay nên cô chỉ cho một chút dầu ớt để làm nổi bật hương vị của dầu mè.
Trộn xong cải ướp thì gắp một miếng cho Lục Nghiễn: “Thử xem có hợp khẩu vị của anh không.”
Đây là lần đầu tiên cô có cử chỉ thân mật như vậy.
Lâm Hoài Hạ: “Anh ngây ra làm gì, mau nếm thử đi.”
Lục Nghiễn ăn xong một miếng cô gắp, mặt mày cũng giãn ra.
“Ngon lắm!”
“Ngon là được rồi, đặc biệt trộn cho anh ăn chung với cơm đấy.”
Nụ cười trên mặt Lục Nghiễn càng trở nên chân thật hơn.
Từ Thanh Trúc: “Tôm hùm hấp tỏi sắp chín rồi.”
“Vậy giờ xào tôm hùm tê cay là được.”
Tôm hùm tê cay mùi hăng, còn chưa cho ớt vào nồi Lục Nghiễn đã bị đuổi ra ngoài.
Từ Thanh Trúc cuối cùng cũng có thể ngồi trước bếp lò nhóm lửa, nhét củi vào bếp xong thì đi dọn bàn, lấy bát đĩa.
Lục Nghiễn quét Từ Thanh Trúc một chút, Từ Thanh Trúc quen thuộc với bố cục nhà họ Lâm như ở nhà mình.
Lâm Hoài Hạ: “Ăn cơm thôi!”
“Tới đây tới đây!”
Từ Thanh Trúc chạy vào bếp, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749170/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.