“Hoài Hạ, anh đến trước cổng nhà em rồi.”
“Anh đến cổng rồi á?” Lâm Hoài Hạ tỉnh táo lại, nhìn điện thoại, là Lục Nghiễn.
Cô cầm điện thoại xỏ dép chạy ra mở cổng.
Để điện thoại sát tai, Lục Nghiễn nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cổng lớn mở ra, một người đàn ông đẹp trai cao lớn đứng ở đó, cười nhẹ một tiếng.
“Hoài Hạ, đã lâu không gặp!”
Với chiều cao và ngoại hình của Lục Nghiễn, không vào giới giải trí kiếm tiền không phải tổn thất của anh, mà là tổn thất của giới giải trí.
Lâm Hoài Hạ cảm thấy, chỉ cần anh cười nhẹ một tiếng là cái mùa xuân hơi lành lạnh này như bước vào đầu hạ, không khí ấm áp, trăm hoa đua nở, trái cây toả hương.
“Sao lại ngây ra thế?”
Lâm Hoài Hạ vội vàng đảo mắt nhìn nghiêng: “À thì, sao anh lại tự mình tới?”
Cô tưởng anh sẽ gửi trực tiếp bằng chuyển phát nhanh.
“Thời gian này gửi thực phẩm tươi sống bằng chuyển phát nhanh hơi rắc rối nên anh lái xe tới luôn cho nhanh.”
Ánh mắt mang theo ấm áp của Lục Nghiễn rơi lên người cô, cô của cuộc sống thường ngày và khi làm việc rất khác nhau.
Hina
Lọn tóc rơi trên trán, khuôn mặt không trang điểm, còn có bộ quần áo lông xù mặc ở nhà, trong mắt anh, lúc này cô giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
Còn khi ở nơi làm việc, cô sắc bén như dao, chỉ có chuôi d.a.o buộc bông là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749168/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.