“Vậy lấy một cân đi, em qua hàng khác.”
“Được!” Chị gái lưu loát gói lại cho cô: “Tổng cộng mười ba đồng.”
Trả tiền xong, cô đi đến hàng thịt trước mặt mua nửa cân thịt thăn và một miếng ức gà.
Nhìn thấy thịt gà, cô lại nghĩ đến cám gạo ở nhà, dù sao cũng là cám gạo thần, vứt đi thì phí, vừa vặn dùng để nuôi gà chăn heo. Không biết thịt nuôi bằng đồ trong linh điền sẽ ngon đến mức nào?
Nghĩ đến đây, cô nóng lòng muốn mua gà con.
“Gà con á? Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến tháng sau thời tiết ấm hơn gà con mới nở.” Thím bán thịt gà cũng bán gà con.
“Trời lạnh, nuôi gà con cũng khó sống.”
“Vậy khi nào có gà con thì thím nói ông chủ cửa hàng tạp hóa nhà họ Từ phía trước bảo cháu một tiếng, cháu lại đến mua.”
“Không thành vấn đề.”
Cô xách rau thịt về nhà, cẩn thận quan sát, so với thời điểm căng thẳng trước đây, mặc dù bây giờ mọi người đều đeo khẩu trang, không tụ tập trò chuyện, làm xong việc liền đi, nhưng bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều.
Trước khi về nhà, cô đến chính quyền thị trấn hỏi thăm chuyện nhận thầu đất, người phụ trách không có ở đó, bảo cô ngày mai đến hỏi lại nên cô chỉ đành về trước.
Vừa về đến nhà, Lâm Hoài Hạ đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ ở cổng.
“Cô Lâm, cô chủ của chúng tôi bảo tôi mang đồ đến cho cô.”
“Điền Thanh bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749167/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.