*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Tống Ứng Sinh hơi hơi gật đầu, sau đó ngước đôi mắt sưng đỏ lên hỏi tôi “Vậy còn em, Tiểu Thất, ước mơ của em là gì?”
Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa xe. Thở dài một hơi rồi mới nói chậm rãi “Tôi hy vọng, có một ngày, còn có một người, có thể nắm tay tôi, đưa tôi đi ngắm biển mùa đông.”
~~~~~
Chuyện làm gia sư cho Tống Tống tôi vẫn luôn cố gắng duy trì tốt, không vì chuyện Hải tới thăm mà phải gián đoạn. Tôi là thế, khi đã hứa với người khác chuyện gì rồi thì luôn cố gắng làm cho bằng được, nếu không tôi sẽ cảm thấy thật có lỗi với họ và không thể tự tha thứ cho chính mình.
Một điều đáng mừng là từ sau khi có tôi làm bạn, tâm trạng của Tống Tống đã khá hơn trước rất nhiều. Nó đã không còn vùi mình trong thế giới cô độc như trước kia nữa, thỉnh thoảng đã bắt đầu quan tâm tới một vài người xung quanh ngoài tôi. Ai nấy đều nói càng lúc Tống Tống càng đáng yêu hơn, bác sĩ cũng nói chứng tự kỷ của cậu bé có dấu hiệu giảm bớt, hy vọng mọi thứ sẽ tiến triển tốt như thế này.
Tống Ứng Sinh nói tất cả đều là công lao của tôi, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-toi-di-ngam-mua-dong/26012/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.